THIẾU THƠ
20.4.2020
Ngày cứ tiếp ngày...chiều rồi đến sáng,
Những đợi chờ lãng mạn...tình thơ xanh...
Thơ vắng bóng....em lo sợ...chẳng lành…!
Ôi! Cuộc sống....mong manh....câu phần phước!
Ta xa nhau....biết đâu là thuận ngược,
Nơi phương trời....những bước vững....hay lay...!
Nắng ban mai vẫn tươi đẹp tháng ngày,
Có còn nhớ....mưa bay....hôm xa cách...!
Những đợi chờ....dòng thơ không liền mạch,
Rối trong lòng....thử thách của niềm tin…!
Và vu vơ...những lo sợ...trăm nghìn…
Người lữ thứ....không tin về...liên lạc!
Anh có thấy....để em chờ...là ác…!
Lệ lặng rơi...như thác...lúc em buồn!
Em dỗi hờn...thơ lại tiếp....trào tuôn…
Lời em trách…trong nguồn thương nỗi nhớ…!
Thơ từng đã quyện hoà như hơi thở,
Vần kết đôi...xin chớ để lung lay…!
Tình thơ là minh chứng của tháng ngày,
Dù mưa nắng....vẫn say trau vần điệu…!
Thơ không có...là tình em...cảm thiếu…!
Là lo âu...nũng nịu với buồn rầu…!!
Là khắc khoải....lo nghỉ suốt canh thâu…!!
Là đau đớn...tim nhàu....cơn buồn giận...!!
Lê Thị Ngọc Thuỷ
20.4.2020
Ngày cứ tiếp ngày...chiều rồi đến sáng,
Những đợi chờ lãng mạn...tình thơ xanh...
Thơ vắng bóng....em lo sợ...chẳng lành…!
Ôi! Cuộc sống....mong manh....câu phần phước!
Ta xa nhau....biết đâu là thuận ngược,
Nơi phương trời....những bước vững....hay lay...!
Nắng ban mai vẫn tươi đẹp tháng ngày,
Có còn nhớ....mưa bay....hôm xa cách...!
Những đợi chờ....dòng thơ không liền mạch,
Rối trong lòng....thử thách của niềm tin…!
Và vu vơ...những lo sợ...trăm nghìn…
Người lữ thứ....không tin về...liên lạc!
Anh có thấy....để em chờ...là ác…!
Lệ lặng rơi...như thác...lúc em buồn!
Em dỗi hờn...thơ lại tiếp....trào tuôn…
Lời em trách…trong nguồn thương nỗi nhớ…!
Thơ từng đã quyện hoà như hơi thở,
Vần kết đôi...xin chớ để lung lay…!
Tình thơ là minh chứng của tháng ngày,
Dù mưa nắng....vẫn say trau vần điệu…!
Thơ không có...là tình em...cảm thiếu…!
Là lo âu...nũng nịu với buồn rầu…!!
Là khắc khoải....lo nghỉ suốt canh thâu…!!
Là đau đớn...tim nhàu....cơn buồn giận...!!
Lê Thị Ngọc Thuỷ