Lê Tấn Tài
Mùa mưa đến, từng giọt mưa rơi đều đặn suốt cả ngày và đêm. Một ngày mới lại bắt đầu với những cơn mưa bất chợt của mùa. Cánh hoa non xanh mơn mởn của bộn bề cảm xúc giờ đổi màu, rụng rơi, tạo nên một mùa nhớ sâu đậm. Mưa khơi đậy trong lòng người những nỗi buồn man mác, có thể là vì mưa, vì những ngày không có nắng. Lạ thay, tâm trạng mọi người trở nên nhẹ nhàng hơn, và trời đất dường như cũng trở nên lười biếng theo. Những ngày mưa này thường mang lại cảm giác bồng bềnh, với con phố dài trống trơn, vắng vẻ. Mưa làm dịu đi không khí oi bức của những ngày nắng nóng, không có cái lạnh cắt da như mùa đông hay sự phấn khởi của mùa xuân. Chỉ là sự êm đềm trôi qua, không gì cản trở, không có những suy tư rối bời. Trong ký ức, những hoài niệm không tên vẫn còn đọng lại, như một dấu vết không thể phai mờ...Nhớ những câu chuyện đã lâu chưa kể, nhớ những bản nhạc riêng đã lâu không nghe, nhớ những góc trời xa xăm đã lâu không tìm về, nhớ những khuôn mặt quen đã lâu không gặp, và nhớ những kỷ niệm đã lâu không hề lãng quên. Dường như giờ đây, không còn nụ cười hồn nhiên tắm mưa của tuổi thơ, không còn sắc màu lãng mạn của tuổi mộng mơ như những ngày trước. Cơn mưa giống như một người bạn đồng hành, che giấu những giọt nước mắt cùng những cảm xúc khó tả như chú hề Charlot tâm sự: “Tôi thích đi dưới mưa, để không ai có thể thấy tôi đang khóc”. Cuộc sống khiến chúng ta dày dạn hơn, và có lẽ chỉ qua mưa, những giọt nước mắt cũng được thảnh thơi rơi. Trong mưa chúng ta thường tưởng tượng về những câu chuyện tình, những kỷ niệm đáng nhớ, và những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống. Nhưng mưa của ngày hôm nay liệu có khác biệt so với mưa của quá khứ, hay là do chính chúng ta đã thay đổi quá nhiều, khiến mỗi giọt mưa cũng trở nên phôi pha? Có điều kỳ lạ khi tiếng cười có vẻ giống như khóc trong im lặng, và những giọt mưa trông giống như nước mắt mà không mang theo nỗi đau. Mưa là một nguồn cảm hứng đầy mê hoặc, và nó thường đánh thức những tầng cảm xúc sâu thẳm trong tâm hồn.
Ký ức về những buổi chiều mưa thường ăn sâu vào tâm trí của nhiều người từ khi còn bé. Mỗi khi trời mưa, những ngày xưa ấy, trẻ quê thường chạy ra ngoài tắm mưa hoặc đứng dưới mái hiên nhà, nghe tiếng rì rào của những giọt mưa rơi xuống đất, ngửi mùi đất ẩm. Vào những buổi chiều mưa ấy, gia đình thường ngồi lại bên nhau, uống trà và kể chuyện, tạo nên một không gian hòa hợp, ấm áp. Khi lớn lên, đời sống ở thành phố, mưa không còn cảm giác mênh mang như trước. Nó mang đến cho mọi người những cảm xúc phức tạp hơn. Mưa buồn khi đứng giữa phố đông người, nhìn những người qua lại vội vã, chắc hẳn có người cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn. Mưa làm cho thành phố trở nên lãng mạn và u buồn hơn. Trong đêm, những giọt mưa như những nốt nhạc buồn, khiến những trái tim đang vấp ngã lại đau đớn và run rẩy. "Đêm mưa làm nhớ không gian, lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la.." (Huy Cận). Mỗi đêm, cơn mưa như một điệu nhảy lặp đi lặp lại, kỷ niệm trỗi dậy.
Bàng Bá Lân trong bài thơ "Bốn Mùa Mưa" sử dụng hình ảnh của mưa nói lên cảm xúc của tác giả đối với mưa qua từng mùa, mỗi mùa mưa mang theo một ý nghĩa riêng biệt, từ sự phấn khích của mùa xuân đến sự tĩnh lặng của mùa đông.
"Ta yêu mưa bốn mùa,
Nghe nhạc trùng rên rỉ,
Giun khóc chân tường, dế than dưới cỏ,
Nhạc sầu dâng buồn bã suốt năm canh.
Ta thích đêm mưa, nằm sát cửa sau mành.
Nghe gió rít từng hồi qua kẻ hở,
Nghe gió đập tàu tiêu, mưa nức nở...
Nghe hồn mưa than thở với hồn ta!"
Những cơn mưa xuân nhẹ nhàng bay lượn, không ào ạt như mưa mùa hạ, không lạnh căm như mưa mùa đông. Những giọt mưa nhỏ xíu, bay phất phơ trong bầu trời. Mưa xuân rơi trên mái tóc dài, trên vạt áo, rơi lên những cánh hoa, những đám cỏ non xanh mướt. Mưa xuân như một viên ngọc lấp lánh giống như một tấm khăn mỏng che phủ lên gương mặt duyên dáng của nàng xuân. Đằng sau lớp vải mỏng ấy là những cành cây khô nảy mầm, là muôn ngàn hoa lá tỏa sắc đẹp, và là trái tim tràn dâng đầy tình yêu thương. Có lẽ vì vậy mà khi mưa xuân không đến, mọi người cảm thấy như mùa xuân chưa trọn vẹn...
Mùa hè trôi qua với những cơn mưa bất chợt, đến rồi lại đi, mùa của những đàn chim bay bay, chao nghiêng trên cánh đồng lúa, dưới ánh nắng gay gắt, làm rõ thêm những vết nhăn trên khuôn mặt người già nua. Những đám mây đen bồng bềnh, tiếng sấm vang vọng, và mưa rào đổ xuống, làm cho đất đai khô cằn trở nên mềm mại. Trong tiếng mưa, những lời thề nguyện tan biến theo bão giông và trong trái tim thổn thức. Những giấc mơ mùa hạ của những con chim non sắp xa trường đã bay mất, chờ đợi ngày chúng trở thành những kỷ niệm.
Mùa thu đến, bầu trời cao vời vợi, trên mặt nước êm đềm soi bóng những vòm cây, mang theo hương cúc bay xa, cơn gió heo mây, se se lạnh, đưa chúng ta vào một thế giới trầm lặng. Mây đen bồng bềnh kéo về, che phủ cả bầu trời. Mưa thu ơi, lòng người trào dâng yêu thương, lá vàng rơi như lá biệt ly, những giọt mưa nhẹ nhàng gợi nhớ nỗi đau tình của chàng Ngưu ả Chức bên bờ sông Ngân.
Khi gió mùa tràn về, đó là dấu hiệu mùa đông đến. Khí hậu lạnh giá và đường phố trở nên êm đềm hơn bình thường. Hai hàng cây ven đường đã rũ bỏ những lá cuối cùng, cùng với những cành cây trần trụi, khẽ khàng chịu đựng cái lạnh của mùa. Mùa đông mang theo cái lạnh hiếm hoi, cùng với mưa phùn và gió bấc. Người người vội vàng khép kín cửa, cuộn tròn trong những chiếc chăn ấm, tìm kiếm sự ấm áp. Mưa phùn lặng thinh. làm mờ đi dãy cây ven đường vắng vẻ, không gian chùng xuống một màu xám xịt.
Ba âm thanh tuyệt vời nhất của tự nhiên: tiếng mưa, tiếng gió trong rừng cây, và tiếng sóng âm vang của đại dương, trong đó âm thanh của mưa, tiếng rơi nhẹ nhàng trên mái nhà hay trên những chiếc lá cây, tạo nên một bản tình ca êm dịu, lắng đọng lòng người. Mưa là một phần không thể thiếu của chu kỳ tự nhiên, là nguồn cảm hứng không ngừng cho nghệ sĩ, nhà thơ, nhà văn... Bằng cách nào đó, mỗi giọt mưa đều ẩn chứa một câu chuyện, một cảm xúc và một hồi ức riêng. Mưa làm cho màu xanh của cây cỏ trở nên rực rỡ hơn, như một biểu tượng của sự sống và sinh khí. Những bông hoa trong vườn, những cánh đồng xanh mướt, và thậm chí cả những con đường đều được làm sạch, tươi mới dưới cơn mưa. Đó là hành trình của hàng triệu giọt nước, khi chạm đất, ngay lập tức trở thành một vũng nước, một dòng sông... Hãy yêu mưa vì đó là vỏ bọc hoàn hảo cho cảm xúc. Đôi khi mây đen trôi qua cuộc sống, không mang theo mưa, không mang theo bão, nhưng lại thêm màu sắc vào bầu trời hoàng hôn của chúng ta. Mỗi tia nắng vàng rực rỡ hay mỗi bóng tối dần trải qua đều là một phần của cuộc sống. Tình yêu và hạnh phúc giống như những giọt mưa, chúng xuất hiện khắp nơi nhưng khó giữ lại. Khi trời mưa, hãy tìm kiếm cầu vồng, và khi trời tối, hãy tìm kiếm những vì sao.
Một hình ảnh khác, mưa gió, giông bão luôn là nỗi ám ảnh không dứt của con người. Trời tối đen không giống như bóng tối quen thuộc của đêm, mà là một loại bóng tối đáng sợ. Đám mây đen như lụa bồng bềnh trên bầu trời, mang hình dáng kỳ quái, như những con quái thú ghê tởm. Gió mạnh như những cánh tay khổng lồ quật ngã cây cối, nhà cửa tan tác. Tiếng rít của gió như lời kêu gào của những linh hồn lạc lối. Những giọt mưa đập vào da, như những lưỡi dao sắc bén đâm xuống từ trên cao, làm cho cơ thể con người cảm nhận được sự lạnh lẽo của tử thần. Nước lũ cuốn trôi mọi thứ như những cánh tay ma đang kéo chúng xuống vực sâu. Sấm chớp như những cơn điên loạn của tâm hồn, ánh sáng chói lòa rồi tắt đi, để lại tiếng sấm vang dội kinh hoàng. làm rung chuyển lòng người. Cảnh giông bão ghê rợn, nơi thiên nhiên và tâm hồn giao thoa, tạo ra không gian lạ lùng, đáng sợ, nơi mỗi hơi thở đều mang sự mất mát và tuyệt vọng. Sau mỗi trận bão lũ, chỉ còn lại hoang tàn, đổ nát, chỉ mong trời nhẹ bớt mưa, nhẹ bớt gió, để mọi sự được yên bình. Nhìn chung, không có khung trời nào không trải qua mưa giông, không có tâm hồn nào không bão tố. Điều khác biệt chỉ là có người có nơi trú, có người thì không. Cuộc sống giống như một trận mưa rào, nếu không có dù che, hãy cố gắng bước đi. Dù hôm nay có mưa bão, nhưng mai sẽ lại có ngày đẹp trời. Hy vọng rằng chúng ta sẽ luôn giữ lửa hy vọng trong lòng, trước khi muốn từ bỏ, hãy nghĩ đến ngày mai. Đừng vội chạy trốn mưa gió để tìm kiếm một người không sẵn lòng bước qua mưa với chúng ta. Chúng ta cần phải đồng hành cùng nhau qua những thử thách của cuộc đời. Nhưng dường như, dù chỉ cần một chút bình yên, chúng ta lại rời xa nhau. Thôi thì, hẹn gặp nhau trong một cuộc đời ít giông bão hơn.
S.T. Fb
Mùa mưa đến, từng giọt mưa rơi đều đặn suốt cả ngày và đêm. Một ngày mới lại bắt đầu với những cơn mưa bất chợt của mùa. Cánh hoa non xanh mơn mởn của bộn bề cảm xúc giờ đổi màu, rụng rơi, tạo nên một mùa nhớ sâu đậm. Mưa khơi đậy trong lòng người những nỗi buồn man mác, có thể là vì mưa, vì những ngày không có nắng. Lạ thay, tâm trạng mọi người trở nên nhẹ nhàng hơn, và trời đất dường như cũng trở nên lười biếng theo. Những ngày mưa này thường mang lại cảm giác bồng bềnh, với con phố dài trống trơn, vắng vẻ. Mưa làm dịu đi không khí oi bức của những ngày nắng nóng, không có cái lạnh cắt da như mùa đông hay sự phấn khởi của mùa xuân. Chỉ là sự êm đềm trôi qua, không gì cản trở, không có những suy tư rối bời. Trong ký ức, những hoài niệm không tên vẫn còn đọng lại, như một dấu vết không thể phai mờ...Nhớ những câu chuyện đã lâu chưa kể, nhớ những bản nhạc riêng đã lâu không nghe, nhớ những góc trời xa xăm đã lâu không tìm về, nhớ những khuôn mặt quen đã lâu không gặp, và nhớ những kỷ niệm đã lâu không hề lãng quên. Dường như giờ đây, không còn nụ cười hồn nhiên tắm mưa của tuổi thơ, không còn sắc màu lãng mạn của tuổi mộng mơ như những ngày trước. Cơn mưa giống như một người bạn đồng hành, che giấu những giọt nước mắt cùng những cảm xúc khó tả như chú hề Charlot tâm sự: “Tôi thích đi dưới mưa, để không ai có thể thấy tôi đang khóc”. Cuộc sống khiến chúng ta dày dạn hơn, và có lẽ chỉ qua mưa, những giọt nước mắt cũng được thảnh thơi rơi. Trong mưa chúng ta thường tưởng tượng về những câu chuyện tình, những kỷ niệm đáng nhớ, và những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống. Nhưng mưa của ngày hôm nay liệu có khác biệt so với mưa của quá khứ, hay là do chính chúng ta đã thay đổi quá nhiều, khiến mỗi giọt mưa cũng trở nên phôi pha? Có điều kỳ lạ khi tiếng cười có vẻ giống như khóc trong im lặng, và những giọt mưa trông giống như nước mắt mà không mang theo nỗi đau. Mưa là một nguồn cảm hứng đầy mê hoặc, và nó thường đánh thức những tầng cảm xúc sâu thẳm trong tâm hồn.
Ký ức về những buổi chiều mưa thường ăn sâu vào tâm trí của nhiều người từ khi còn bé. Mỗi khi trời mưa, những ngày xưa ấy, trẻ quê thường chạy ra ngoài tắm mưa hoặc đứng dưới mái hiên nhà, nghe tiếng rì rào của những giọt mưa rơi xuống đất, ngửi mùi đất ẩm. Vào những buổi chiều mưa ấy, gia đình thường ngồi lại bên nhau, uống trà và kể chuyện, tạo nên một không gian hòa hợp, ấm áp. Khi lớn lên, đời sống ở thành phố, mưa không còn cảm giác mênh mang như trước. Nó mang đến cho mọi người những cảm xúc phức tạp hơn. Mưa buồn khi đứng giữa phố đông người, nhìn những người qua lại vội vã, chắc hẳn có người cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn. Mưa làm cho thành phố trở nên lãng mạn và u buồn hơn. Trong đêm, những giọt mưa như những nốt nhạc buồn, khiến những trái tim đang vấp ngã lại đau đớn và run rẩy. "Đêm mưa làm nhớ không gian, lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la.." (Huy Cận). Mỗi đêm, cơn mưa như một điệu nhảy lặp đi lặp lại, kỷ niệm trỗi dậy.
Bàng Bá Lân trong bài thơ "Bốn Mùa Mưa" sử dụng hình ảnh của mưa nói lên cảm xúc của tác giả đối với mưa qua từng mùa, mỗi mùa mưa mang theo một ý nghĩa riêng biệt, từ sự phấn khích của mùa xuân đến sự tĩnh lặng của mùa đông.
"Ta yêu mưa bốn mùa,
Nghe nhạc trùng rên rỉ,
Giun khóc chân tường, dế than dưới cỏ,
Nhạc sầu dâng buồn bã suốt năm canh.
Ta thích đêm mưa, nằm sát cửa sau mành.
Nghe gió rít từng hồi qua kẻ hở,
Nghe gió đập tàu tiêu, mưa nức nở...
Nghe hồn mưa than thở với hồn ta!"
Những cơn mưa xuân nhẹ nhàng bay lượn, không ào ạt như mưa mùa hạ, không lạnh căm như mưa mùa đông. Những giọt mưa nhỏ xíu, bay phất phơ trong bầu trời. Mưa xuân rơi trên mái tóc dài, trên vạt áo, rơi lên những cánh hoa, những đám cỏ non xanh mướt. Mưa xuân như một viên ngọc lấp lánh giống như một tấm khăn mỏng che phủ lên gương mặt duyên dáng của nàng xuân. Đằng sau lớp vải mỏng ấy là những cành cây khô nảy mầm, là muôn ngàn hoa lá tỏa sắc đẹp, và là trái tim tràn dâng đầy tình yêu thương. Có lẽ vì vậy mà khi mưa xuân không đến, mọi người cảm thấy như mùa xuân chưa trọn vẹn...
Mùa hè trôi qua với những cơn mưa bất chợt, đến rồi lại đi, mùa của những đàn chim bay bay, chao nghiêng trên cánh đồng lúa, dưới ánh nắng gay gắt, làm rõ thêm những vết nhăn trên khuôn mặt người già nua. Những đám mây đen bồng bềnh, tiếng sấm vang vọng, và mưa rào đổ xuống, làm cho đất đai khô cằn trở nên mềm mại. Trong tiếng mưa, những lời thề nguyện tan biến theo bão giông và trong trái tim thổn thức. Những giấc mơ mùa hạ của những con chim non sắp xa trường đã bay mất, chờ đợi ngày chúng trở thành những kỷ niệm.
Mùa thu đến, bầu trời cao vời vợi, trên mặt nước êm đềm soi bóng những vòm cây, mang theo hương cúc bay xa, cơn gió heo mây, se se lạnh, đưa chúng ta vào một thế giới trầm lặng. Mây đen bồng bềnh kéo về, che phủ cả bầu trời. Mưa thu ơi, lòng người trào dâng yêu thương, lá vàng rơi như lá biệt ly, những giọt mưa nhẹ nhàng gợi nhớ nỗi đau tình của chàng Ngưu ả Chức bên bờ sông Ngân.
Khi gió mùa tràn về, đó là dấu hiệu mùa đông đến. Khí hậu lạnh giá và đường phố trở nên êm đềm hơn bình thường. Hai hàng cây ven đường đã rũ bỏ những lá cuối cùng, cùng với những cành cây trần trụi, khẽ khàng chịu đựng cái lạnh của mùa. Mùa đông mang theo cái lạnh hiếm hoi, cùng với mưa phùn và gió bấc. Người người vội vàng khép kín cửa, cuộn tròn trong những chiếc chăn ấm, tìm kiếm sự ấm áp. Mưa phùn lặng thinh. làm mờ đi dãy cây ven đường vắng vẻ, không gian chùng xuống một màu xám xịt.
Ba âm thanh tuyệt vời nhất của tự nhiên: tiếng mưa, tiếng gió trong rừng cây, và tiếng sóng âm vang của đại dương, trong đó âm thanh của mưa, tiếng rơi nhẹ nhàng trên mái nhà hay trên những chiếc lá cây, tạo nên một bản tình ca êm dịu, lắng đọng lòng người. Mưa là một phần không thể thiếu của chu kỳ tự nhiên, là nguồn cảm hứng không ngừng cho nghệ sĩ, nhà thơ, nhà văn... Bằng cách nào đó, mỗi giọt mưa đều ẩn chứa một câu chuyện, một cảm xúc và một hồi ức riêng. Mưa làm cho màu xanh của cây cỏ trở nên rực rỡ hơn, như một biểu tượng của sự sống và sinh khí. Những bông hoa trong vườn, những cánh đồng xanh mướt, và thậm chí cả những con đường đều được làm sạch, tươi mới dưới cơn mưa. Đó là hành trình của hàng triệu giọt nước, khi chạm đất, ngay lập tức trở thành một vũng nước, một dòng sông... Hãy yêu mưa vì đó là vỏ bọc hoàn hảo cho cảm xúc. Đôi khi mây đen trôi qua cuộc sống, không mang theo mưa, không mang theo bão, nhưng lại thêm màu sắc vào bầu trời hoàng hôn của chúng ta. Mỗi tia nắng vàng rực rỡ hay mỗi bóng tối dần trải qua đều là một phần của cuộc sống. Tình yêu và hạnh phúc giống như những giọt mưa, chúng xuất hiện khắp nơi nhưng khó giữ lại. Khi trời mưa, hãy tìm kiếm cầu vồng, và khi trời tối, hãy tìm kiếm những vì sao.
Một hình ảnh khác, mưa gió, giông bão luôn là nỗi ám ảnh không dứt của con người. Trời tối đen không giống như bóng tối quen thuộc của đêm, mà là một loại bóng tối đáng sợ. Đám mây đen như lụa bồng bềnh trên bầu trời, mang hình dáng kỳ quái, như những con quái thú ghê tởm. Gió mạnh như những cánh tay khổng lồ quật ngã cây cối, nhà cửa tan tác. Tiếng rít của gió như lời kêu gào của những linh hồn lạc lối. Những giọt mưa đập vào da, như những lưỡi dao sắc bén đâm xuống từ trên cao, làm cho cơ thể con người cảm nhận được sự lạnh lẽo của tử thần. Nước lũ cuốn trôi mọi thứ như những cánh tay ma đang kéo chúng xuống vực sâu. Sấm chớp như những cơn điên loạn của tâm hồn, ánh sáng chói lòa rồi tắt đi, để lại tiếng sấm vang dội kinh hoàng. làm rung chuyển lòng người. Cảnh giông bão ghê rợn, nơi thiên nhiên và tâm hồn giao thoa, tạo ra không gian lạ lùng, đáng sợ, nơi mỗi hơi thở đều mang sự mất mát và tuyệt vọng. Sau mỗi trận bão lũ, chỉ còn lại hoang tàn, đổ nát, chỉ mong trời nhẹ bớt mưa, nhẹ bớt gió, để mọi sự được yên bình. Nhìn chung, không có khung trời nào không trải qua mưa giông, không có tâm hồn nào không bão tố. Điều khác biệt chỉ là có người có nơi trú, có người thì không. Cuộc sống giống như một trận mưa rào, nếu không có dù che, hãy cố gắng bước đi. Dù hôm nay có mưa bão, nhưng mai sẽ lại có ngày đẹp trời. Hy vọng rằng chúng ta sẽ luôn giữ lửa hy vọng trong lòng, trước khi muốn từ bỏ, hãy nghĩ đến ngày mai. Đừng vội chạy trốn mưa gió để tìm kiếm một người không sẵn lòng bước qua mưa với chúng ta. Chúng ta cần phải đồng hành cùng nhau qua những thử thách của cuộc đời. Nhưng dường như, dù chỉ cần một chút bình yên, chúng ta lại rời xa nhau. Thôi thì, hẹn gặp nhau trong một cuộc đời ít giông bão hơn.
S.T. Fb