Announcement

Collapse
No announcement yet.

Đi Chợ Cho Vợ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Đi Chợ Cho Vợ

    Đi Chợ Cho Vợ


    Không rõ tác giả, Minh Đường gửi.

    MD hỏi các anh nghĩ gì? Xin cho biết cảm tưởng.

    1. Hồi nhỏ ở dưới quê, nhà mình ở gần gia đình một ông người Bắc di cư tên là Mười. Chẳng biết tên thật là gì, nhưng vì ông chạy xe lam, nên lũ nhỏ trong xóm gọi ông bằng cái tên chú “Mười Xe Lam.”

    Thím Mười là người miền Nam, ít nói, hiền lành, đẻ liền tù tì cho ông một dây 4 thằng con trai đặt tên đầy “chất thơ” lần lượt là Chung, Thủy, Muôn, Đời.

    Trong 4 đứa con chú Mười, Chung và Thủy lớn hơn hẳn, thằng Muôn bằng tuổi mình, còn thằng Đời kém 2 tuổi. Cả 4 đứa khỏe như trâu nhưng ngặt một nỗi đều học dốt, nhất là thằng Muôn. Nó chuyên môn copy bài của mình kèm theo lời dụ khị “tao sẽ nói bố cho mày đi 1 cuốc xe lam miễn phí.”

    Thời ấy, sau 1975 ít năm, mọi người nghèo lắm, mà nhà chú Mười có 1 chiếc xe lam thì oai vô cùng.

    Mà ông oai thật, ít nhất là chửi con. Điều đặc biệt mỗi lần chửi ông hay nhắc tới chữ “vợ.”

    Học dốt, bị điểm kém, ông chửi “lớn lên đi chợ cho vợ.” Nặng hơn, ông chửi “giặt quần cho vợ.” Tham ăn, không nhường em, keo kiệt bủn xỉn, ông chửi “lớn lên sẽ phát tiền chợ cho vợ.”

    Mỗi lần chửi thằng Muôn ông hay cài tên mình vào so sánh, “sao cái thằng K. con bác H. nó học giỏi như thế, còn mày... như thế.” Lúc nghe câu ấy dù rất thương Muôn, nhưng trong lòng mình cũng hơi khoai khoái.

    2. Khi ấy, bảy tám tuổi đầu, mình chẳng biết cái việc “đi chợ cho vợ” nó “nặng” đến cỡ nào nhưng được đi chợ với mẹ thì sướng vô cùng. Dù chỉ có nhiệm vụ trông xe đạp, nhưng vì nhà đông anh em, nên sướng nhất là được mẹ thưởng bằng cách cho chọn quà trước tiên.

    Lớn lên một chút, tuổi 14, 15, mỗi khi mẹ sai ra cái chợ nhỏ gần nhà mua bó rau, bịch dầu hay mấy thứ lặt vặt thì bắt đầu biết ngượng với lũ con gái. Ngại chữ “chợ” từ đó.

    Để rồi, trong suốt thời sinh viên tuổi trẻ ở Sài Gòn, ngủ nhà thuê, ăn cơm bụi, và ngay cả sau khi lấy vợ, hiếm khi nào mình đặt chân vào chợ.

    Và rồi mọi chuyện đổi thay 180 độ khi đặt chân đến Mỹ.

    3. Ban đầu thì việc rất nhỏ: “Anh đi làm về tạt ngang mua cho con bình sữa.” Vài lần sau thì sữa kèm theo tã. Rồi thì giấy, baby food, bánh mì, trái cây...

    Thấy êm êm, vợ bắt đầu lấn tới: “Nhỏ bạn em nói chợ đó bán cá ngon, anh đi mua vài ‘pao’ rồi mua cho em ít đồ em ghi cái ‘list’ đây này.”

    Ít lâu sau thì giọng của vợ như “ra lệnh”: “Anh đi chợ cho em. Em ghi cái ‘list’ sẵn, cứ thế mà mua, đừng mua linh tinh, về ăn không được, bỏ phí lắm.”

    Và cứ thế, “tay nghề” đi chợ của mình khá lên và trở thành chuyên nghiệp hồi nào chẳng hay, sau 10 năm ở Mỹ.

    4. Thú thật, ban đầu đi chợ Mỹ thì “chẳng có vấn đề gì” vì đàn ông Mỹ đi chợ ầm ầm. Nhưng chợ Việt Nam thì hơi oải, nhất là khi gặp vài nàng xinh xinh hay người quen nhìn mình bằng con mắt có vẻ nửa “xót thương” nửa “cảm phục.”

    Nhưng “lầu dần đời người cũng qua! Như người ta nói phải tìm niềm vui trong công việc. Nếu chịu khó quan sát, bạn sẽ thấy đi chợ là một việc rất thú vị. Chợ giống như một xã hội thu nhỏ, cũng hỉ nộ, ái ố, ì xèo.

    “À, cái cô cashier này mặt lạnh lắm nha, không bao giờ cười khi tính tiền cho khách. Còn ông nhân viên quày rau lười muốn chết, ớt hiểm để chần dần ngay đó mà hỏi, chả nói ‘hổng biết’... Ui, cái cô tre trẻ đi trước cái ông ngoài sáu mươi, lâu lâu ngoái lại hỏi ‘anh muốn mua gì hôn,’ đích thị là nàng vừa được ổng rước từ Việt Nam sang. ‘Thằng cha bán cá này dữ thật, bà cụ mới thò tay vào mấy khứa cá mà hắn giãy lên như đỉa phải vôi...’’”

    Đó là những “hình ảnh thân thương” mà bạn thường gặp. Chẳng thế mà nhiều ông coi việc đi chợ cho vợ là cái “thú đau thương” và đôi khi là “nỗi ám ảnh khôn nguôi” như anh bạn cùng sở với mình.

    Tám giờ rưỡi tối, trước khi xô ghế ra về, anh bạn bấm phone, “Em hả, hôm nay đi chợ mua gì?” Đầu dây bên kia tiếng vợ (hơi gắt) vang lên: “Ai nói anh hôm nay đi chợ? Không mua gì hết á, về đi cả nhà đợi cơm đây nè!” Anh bạn hơi ngượng, nhỏ nhẹ “vậy mà anh cứ tưởng...”

    5. Năm ngoái về thăm nhà, ngồi chưa ấm chỗ, ba đã giục “con sang nhà chú Mười thắp cho chú cây nhang, chú mất 6 tháng rồi.”

    Mình sang ngay. Căn nhà cũ giờ khang trang, đủ tiện nghi như ở thành phố. Nghe nói 4 thằng con chú giờ đều có vợ con, theo nghề cha, khá giả, mỗi thằng làm chủ 1 chiếc xe đò liên tỉnh. Thằng Muôn giờ giữ căn nhà từ đường. Ở tuổi 40 nó trông oai vệ còn hơn cả chú Mười ngày xưa.

    Sau màn chào hỏi, Muôn sai vợ: “Đi chợ mua ít đồ nhậu về làm đãi anh K. coi.” Vợ nó cung cúc làm ngay tắp lự, chưa tới nửa tiếng sau đã thấy tiếng xào nấu ì xèo dưới bếp.

    Mình bảo, tao thắp cho ông già cây nhang? Thằng Muôn nhìn mình cảm động. Xong, nó hỏi, “Mày khấn gì thế?” Mình ậm ừ, “Không có gì, không có gì.

    Thực ra là mình giấu. Không lẽ kể với Muôn lời khấn này: “Chú Mười ơi, ngày xưa chú chửi sai rồi. Đáng lý chú phải chửi là, “Học giỏi cho lắm, bôn ba cho lắm, cũng đi chợ cho vợ mà thôi!




  • #2
    Thanks MD, MD hỏi Thu nghĩ gì về bài này?

    Tác giả diễn tả tâm trạng của đàn ông chắc không sai đâu. Tính gia trưởng của các ông ở VN cho dù ở thế kỷ 21 vẫn còn nặng lắm. "Đi chợ cho vợ là vinh quang!" có nặng nề gì đâu ha... :huh:

    Bên này mấy chàng còn mua luôn băng vệ sinh cho vợ hay bồ nữa đó, vì thương vợ con, nhưng khi có dịp tính gia trưởng của các ông sẽ bộc lộ ra. Do đó, có dịp 'đì' được là các bà cứ 'đì' là vậy đó.:shocked2:

    YT

    Comment


    • #3
      Các bạn mến

      Ở Vn thời trẻ của cha mẹ mình , cha thường đi làm nuôi cả nhà , mẹ ở nhà lo chợ búa cơm nước cho gia đình , do phân công như vậy cho nên vô hình chung ít khi thấy đàn ông đi chợ , nhưng mấy anh không biết chứ nếu chịu đi sẽ mua được rẻ hơn cánh phụ nữ lắm nhe , tâm lý mà , hihi

      Ở đây ( Mel ) cuối tuần P đi chợ , thấy có nhiều hai vợ chồng cùng đi , có anh theo vợ lựa thức ăn rất rành rọt , thấy miếng gì ngon là chỉ người bán trúng phóc , không cần phải cầm lên ngắm nghía như P . Nhưng cũng có anh theo vợ đi chợ để gặp ... cafe hữu , tức là các anh hẹn nhau ở một tiệm cafe nào đó trong khu shopping , cà phê cà pháo cho tới khi các cô vợ đi chợ xong thì mới chấm dứt buổi meeting sáng thứ bảy của họ

      Thỉnh thoảng P xem trên Tv , chiếu vài cảnh chợ như ở Trung Đông thấy người mua kẻ bán toàn là đàn ông , hiếm có phụ nữ , không biết khi những lady ở xứ này nếu đi chợ có nói ' đi chợ cho ... chồng ' không ta ?

      Dù với lý do gì , trong nhà ' có người ' chịu đi chợ là ... vui rồi , nhất là vào ngày 8-3 các bạn hén ?

      Thân mến

      PL

      Comment


      • #4
        V thích ông chồng thích đi chợ cho vợ lắm, nếu ông chồng thích làm chuyện nhà kim Vân cũng vui nhường luôn .

        Comment


        • #5
          Cũng có những đều rất tốt nữa là nếu mấy ông chồng mà đi chợ thì họ chỉ đi thẳng vô và mua những món cần thiết xong là đi ra trả tiền, nhờ vậy mà tốn ít tiền hơn chị em mình. Như KT, khi đi chợ thì hay đi tới đi lui coi có món gì giảm giá hôm nay không, và nếu có là mang về thêm một mớ những món không cần thiết nấu nướng cho hôm nay mà chỉ cất lên để dành đó.

          KT
          Cheers!

          Comment


          • #6
            Mấy anh chồng ở nước ngoài dễ thương lắm nhe, thích đi chợ hay phụ vợ làm việc nhà. Hồi xưa KV thấy ba đi lính, sáng thức dậy đi làm, trưa về ăn cơm. Khoảng 2 giờ lại đi làm tới chiều, ăn cơm tối, đọc báo rồi đi ngủ. Không có làm gì hết mà cũng thương vợ thương con vậy, ba chỉ đưa tiền cho vợ thôi. Đúng như chú Mười đã la thằng con. :cuoilan:

            Comment


            • #7
              Bữa nay ngày chủ nhật 8.3, bạn bè chúc mình vui và hạnh phúc. Copy bài thơ hay hay này để các bạn đọc cho vui.

              Mơ một ngày Chủ Nhật thật bình yên,

              Quên mọi lo âu lẫn ưu phiền,

              Lang thang dạo phố nhìn cây cảnh,

              Đời không phiền não thật là tiên.

              Hôm nay mấy anh gallant cho mấy chị chút xíu nhe !

              Comment


              • #8
                Sáng nay đang ngồi nhâm nhi ly cafe nóng, nghe nhạc và đi dạo diễn đàn nhà, đọc bài thơ dễ thương của KV post tặng các bạn nhân ngày 8/3 là "Ngày Quốc tế Phụ nữ". Mình có ngay ý tưởng... , bèn quay qua vô đề liền "Anh à, hôm nay là ngày đặc biệt cho phụ nữ, vậy em sẽ giao nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho anh hôm nay. Em sẽ đi mall để ngắm thời trang mùa xuân tại vì lúc này là mùa đông thì không có cây cảnh bông hoa để ngắm, thôi em ngắm đỡ thời trang cũng được... hehe. OX4 lắc lắc cái đầu "Tui thấy ở xứ này, ngày nào cũng là ngày phụ nữ hết, đâu cần đến ngày 8/3 đâu em". Hết ý kiến với ông chồng này...Thôi thì mình cũng chấp nhận là anh nói đúng đi... hehe

                KT xin tặng các bạn một bản nhạc Beautiful Sunday mà KT rất thích, để bên trang Music of the day. Các bạn có thể click vào shortcut tại đây: Beautiful Sunday

                Chúc các bạn một ngày Chủ nhật 8/3 vui.

                KT
                Cheers!

                Comment


                • #9

                  Ngược thời gian khoảng 40 năm về trước, sinh hoạt trong gia đình hiếm khi thấy quí ông chồng, hay thanh niên đi chợ thực phẩm. Siêu thị với bảng giá là chuyện xa lạ ở Vietnam. Tất cả các món hàng ở chợ đều phải mặc cả, trả giá khi muốn mua. Thử hình dung một ông xách theo một giỏ xách vào khu chợ cá tôm, hỏi cô bán hàng bao nhiêu tiền một kí lô cá hoặc tôm. Làm sao ông ta mặc cả, tính toán để trả giá sao cho vừa đủ để cho cô bán hàng không ... trợn mắt, hay lờm lờm nếu may mắn. Còn không trả giá, mua đem về, không được bà xã cảm ơn, mà còn phải nghe: “Trời ơi, sao ông mua ... mắc quá. Chắc là cô bán hàng đẹp lắm sao mà ... vừa mua vừa cho vậy”

                  Khi còn trẻ theo mẹ đi chợ phụ xách giỏ, thỉnh thoảng cũng gặp ông đi chợ ngon lành lắm, đã gây ấn tượng không quên. Đang đứng cùng mẹ mua hàng bên cạnh quầy hàng bán thịt heo tươi với cô bán hàng cũng còn trẻ, một ông khoảng trung niên bước đến, nhìn cô bán hàng. Có lẽ ông đã lai rai chút đỉnh, rồi thiếu mồi nhậu nữa chừng, nên ra mua thêm đồ nhấm. Đến gian hàng, thịt heo được treo móc trên quầy.

                  Ông ta nhìn cô bán hàng, và hỏi giá:

                  - Bao nhiêu cái đùi cô ?

                  Cô bán hàng như thường lệ, trả lời giá theo kí lô.

                  Ông tiếp tục nhin cô bán hàng, cười cười nói:

                  - Tôi muốn hai cái đùi… Hai đùi của cô bao nhiêu?

                  Cô bán hàng chợt nhận ra câu hỏi lém, bèn hứ, lườm mắt nhìn. Ông ta nhanh chóng xoay mình, vội vă bước đi... không quên xoay lại với nụ cười và tiếp tục vọt lẹ.

                  Các chàng có lẽ không đủ can đảm đi chợ ở Vietnam đâu. Mấy cô bán hàng tuy thấy dễ thương, nhưng không dễ chịu. Qua xứ này, chỉ cần BX cho cái list là ra siêu thị, xách về thoải mái, đúng giá. BX hài lòng, không nghi ngại, và còn được ... khen nữa!

                  Tình thân,

                  4


                  Best wishes,

                  Comment

                  Working...
                  X