Chuyện Một Đêm Mưa
Có lẽ khi thấy cái tưạ ‘boring’ này, chắc bạn đọc phải chắt lưởi kêu thầm ‘chuyện đêm mưa’ thì có gì để nói, thiệt là vẽ chuyện vì trên đời này ai mà lại chẳng trải qua những đêm mưa gió, hay là sắp vô sáu câu vọng cổ. Thật ra đây là chuyện đêm mưa mới hôm vưà rồi trên chuyến xe đò ‘Hoàng’ từ nhà hàng tới khách sạn nơi chúng tôi nghỉ đêm.
Khách sạn không xa nhà hàng cho lắm, cở vài ba dặm thôi, nhưng phải vài ba tiếng đồng hồ mới về tới nơi, và là kỷ niệm nhớ đời như lời cô bạn trên xe. Chuyện như thế này, lúc ăn tối ở nhà hàng, trời đổ mưa ầm ầm, gió giật kinh hồn và nước tuôn như thác đổ. Gần mười giờ thì bớt gió nhưng mưa vẫn còn nặng hạt, chúng tôi bảy mạng, tài xế Hoàng có lơ xe Trúc theo phụ chỉ thích làm ‘backseat driver’, khách quen mấy ngày nay là anh Bằng chị Nga, anh Thành và Nhạc, tối nay có thêm chị Hoa Lý, thật là vừa vặn.
Mưa tuôn như xối, nhưng may tài xế đội đở cái bao ny long chạy mau ra xe, lái tới tận cưả cho khách lên xe nên không ai bị ướt, cám ơn tài xế vô cùng vì nếu không, quý khách ướt nhem kẹt trong cái xe này vài tiếng thì thế nào cũng có người đổ bệnh. Xe rời bến, ra tới đường, nước ngập khá cao nhưng còn chạy được, nào ngờ, gần tới nhà thì đường bị cản, thế là quẹo ngược lại ngả tư ‘Richmond – Beltway 8’. Lẻ ra nên đậu vào cây xăng gần đó có ánh đèn, nhưng tài xế tính đi phiá sau bọc vòng lại khách sạn để đưa khách về tận nhà, chạy chưa tới đâu thì nước dưới đường dâng nhanh, cả đám trên xe bắt đầu lo vì đoạn đường trước mặt nước đã cao, và hình như là khu nhà hay trường học nên không có đèn đuốc nhiều, tối thui và nước bên dưới đen xì. Thấy con đê nhỏ ngăn đôi con đường hai chiều xe chạy cao hơn mặt đường khá nhiều, anh Bằng nhanh ý bảo tài xế cho xe leo lên bãi cỏ cuả con đê nằm chờ thời.
Trong xe tuy không nói ra nhưng chắc ai nấy đều rầu rĩ vì không biết chừng nào nước xuống chứ trời cứ mưa cái mững này thì chắc ngồi trên xe tới sáng và nếu nước dâng lên cao hơn thì thật không biết làm sao. Anh Bằng dặn tài xế cứ để xe nổ máy rì rì vì sợ tắt máy rồi nó không chịu nổ lại thì chết. Thế rồi, đồng hồ cứ chậm chạp trôi 11 giờ, 12 giờ, 1 giờ sáng, 2 giờ sáng… Anh H. thỉnh thoảng lau kiếng xe vì 14 cái lổ mũi phì phò thì không còn thấy gì bên ngoài, chỉ thấy toàn sấm chớp và sét đánh ầm ầm tứ phiá. Lúc thì cả đám yên lặng cố ngủ để quên bớt âu lo. Lâu lâu có người cất tiếng cho đở sợ.
Nhạc mở màn:
- Mấy ngày qua quậy quá nên mơ tối nay sẽ được vùi mình trong nệm ấm chăn êm để lấy sức quậy tiếp, nào ngờ giờ nằm kẹt cứng ở đây. Tại tối nay có chị Hoa Lý nên trời mưa lớn như vầy.
Chị Lý cười dễ dãi:
-Chắc tại chị nặng bóng viá nên xe không về được tới nhà. Rồi chị chỉ mấy cái xe tới sau, cũng tìm cách leo lên lề cỏ nằm gần đó chứ không dám chạy tiếp và nói:
- Mình giống mấy con ốc, trời mưa kiếm chổ cao cao bò lên tránh nước. T thấy nhận xét cuả chị đúng quá.
Chị Nga góp vui:
- Xe đò Hoàng mới tưng bừng khai trương, xong chuyến này là âm thầm đóng cưả.
Nhạc đập muỗi bộp bộp kêu:
Trời ơi, sao muỗi cắn Nhạc quá chừng!
Anh Bằng giải thích:
- Chắc tụi nó thích người xứ Úc.
T thêm:
- Hồi sớm lúc đi tới nhà hàng, đứng gần Nhạc thơm lừng nên muỗi thích, còn T bưả nay đi ‘tour’ Houston mới về, chưa kịp tắm đã phải chạy lại nhà hàng, nên muỗi không thèm chiếu cố.
Anh Thành nghe ba chớp ba nháng kêu lên:
- Trời, T chưa tắm từ bưả ở trại về tới giờ hả?’ làm T quê xệ.
Anh Bằng điềm tĩnh hơn, mỗi lần nghe T nói muốn lội nước về khách sạn là can ngay, biểu chờ chút xíu nữa nước xuống rồi về, đâu có muộn.
Còn chị Nga do kinh nghiệm bị đau chân cũng góp ý:
- Lội nước chân bị lạnh là bệnh liền. Thôi chờ đi.
Cell phone cuả chị Lý lâu lâu lại kêu teng-teng và toàn là hung tin tới tấp từ đài dự báo thời tiết. Nước lũ đang tới vùng này. Cả đám thở dài mệt mỏi. Thấy có mấy cái ‘missed call’ cuả chị Kiều Hạnh, chị Lý định gọi lại nhưng lúc đó sấm sét liên hồi T nói khoan trả lời chờ cho bớt sấm sét đã. Tới chừng chị Lý gọi được chị Kiều Hạnh thì nghe chị la oai-oái làm gì mà không trả lời phone, rồi chị cho biết chị đi xe anh Chung Vinh đã về được khách sạn, anh Chung Vinh đang run như cầy sấy vì bị mưa ướt nhẹp. Hồi sau được biết thêm xe anh Cường cũng về tới nơi. Tin thầy cô Đễ cũng bỏ xe, đội mưa lội nước về, thầy bị lạnh run lập cập. Thế là mừng cho thầy cô và các bạn về tới nơi bình an. Đám ngồi đây lại rầu tiếp. T nhìn trời sét đánh dữ quá, lở trúng xe mình thì đời tàn, mưa hoài nước dâng lên trôi xe thì mình chết chắc. Rồi nhớ tới cái xe van cuả anh Chung Vinh đậu trên bãi cỏ bị lún hôm ở traị phải kêu xe kéo, lạng quạng cái xe này dám lún sình như chơi. Cứ nghĩ lung tung lang tang mà lo quá xá.
Hồi sau, anh Hoàng coi thử thì thấy nước có vẻ đứng lại, không lên nưã. Lúc đó, trời ngớt mưa, T và chị Hoa Lý xin về khách sạn trước coi đường đi nước bước thế nào. Hai chị em đi chung cây dù, nước dưới đường chổ xe đậu ngập tới đầu gối cuả T nhưng đi được. Thế là hai chị em rảo bước đi nhanh, men theo con đê, ra tới gần ngả tư ‘Richmond – Beltway 8’ thì nước còn tới mắt cá, dọc đường một số xe bị ngập nước, chủ bỏ lại trên đường, nên có nạn kẹt xe dù lúc đó là ba giờ sáng.
T gọi cho tài xế H. biết tình hình nước nôi dọc đường và hai chị em đã về tới Red Roof Inn rồi dông lên phòng mở TV coi tin tức. Đài dự báo thời tiết cho biết: ‘Còn một đợt mưa lũ như vậy đang thổi tới trong vòng một giờ nưã.’ Thế là mau mau báo tin này cho anh H. biết. Nếu không đem xe ra được tới cây xăng để đậu thì bỏ xe ở đó, và mọi người nên chịu khó lội nước về nhà chứ mưa một trận nưã như vậy là ngồi tới sáng trên xe và có phần nguy hiểm vì nước sẽ tiếp tục dâng cao hơn. May sao, anh H lái xe ra được tới cây xăng bỏ đó và các anh chị về được tới nhà.
Sáng hôm sau, ra lấy xe về, máy không bị vô nước nên chạy ngon lành về Austin.
Coi tin tức mới thấy nhiều nơi như ‘downtown’ Houston bị thiệt hại nặng, nhiều xe chìm trong biển nước, có người mất mạng trong trận mưa đêm đó, vậy mới biết mình may mắn. Thật là một đêm mưa nhớ đời.
Comment