Announcement

Collapse
No announcement yet.

Đọc báo ĐHSPKT-TĐ 2015

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Đọc báo ĐHSPKT-TĐ 2015


    Đặc San 2015

    Mùa đông trên miền rừng núi, bóng đêm vội buông mau, "Hôm nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm" (Xuân Diệu), sương đêm cũng vội tuôn dày đặc. KD đi nghỉ sớm theo mặt trời, leo lên giường, cuộn tròn trong chiếc mền len lông trừu như con ngài ( con nhộng tằm cắn ổ thò đầu ra chuẩn bị thành con bướm, làm hư một cái kén tơ ) , nằm đọc cuốn đặc san ĐHSPKT. Hạnh phúc thật, ở đây KD tìm lại được hình bóng trường lớp, thày cô, bạn bè xưa. KD nhớ lại những buổi tối xa xưa trong ký túc xá, cũng giờ này mà nằm cuộn tròn trong mền, cầm sách học bài là không ổn với mấy anh trật tự đâu. Mấy cánh tay đeo cái băng đỏ, cầm cây gậy chắc chắn phải lùa tụi D xuống lớp học bài. Khổ ghê, KD mắc cái thói quen ngủ sớm từ lúc nhỏ ở với soeur. Khi lớn lên trong xứ đạo cứ 9pm là buồn ngủ, 5am là thức dậy theo tiếng chuông nhà thờ thánh thót réo gọi, kìa mặt trời đã lên rồi, dậy đi tới nhà thờ hay học bài. Thế nên mỗi tối bị lùa xuống lớp KD chẳng vô được chữ nào mà chỉ ngủ gục trên bàn học. Ngày đó KD ở chung phòng với chị Kim Hai, tối nào cũng bị anh Võ đến lùa đi. KD lúc đó cứ tưởng anh Võ có nhiệm vụ nhắc nhở nhóm tụi D nên ghét anh Võ lắm, sau này anh Võ và chị Hai nên duyên vợ chồng KD mới vỡ lẽ ra là anh Võ chỉ có nhiệm vụ canh chị Hai thôi, tụi KD chỉ bị lây. Nghĩ lại mà tức cho con mắt của mình sao dạo đó nó lại ngờ ngệch đến thế? Chẳng hiểu chi cả.

    Đầu tiên là đọc lời giới thiệu: Thấy trong trường có môn Cơ khí và Nông nghiệp, hai môn này KD đang cần tìm hiểu để áp dụng vào việc sử dụng máy cày và phân bón. Vội mở mục lục ra tìm mà không có. KD bỏ qua luôn đọc tiếp, đến mục đặc biệt trường có một cái miếu thờ cây 'săn máu', lúc này thì hú hồn, không hiểu tại sao KD không biết đến cái cây và cái miếu đó, cố gắng lắm vẫn chưa hình dung ra nó ở chỗ nào. Thôi đành chịu thua vậy.

    Mục tài chánh: Không có tiền của mình nên không đọc, chỉ biết là mình có hai cô bạn làm thủ quỹ cách niên đời đời, giữ sổ khi nào chán thì qua đếm tiền, khi nào tiền có mùi mốc thì xoay qua giữ sổ, ĐH và KT kết hợp làm việc thật nhịp nhàng.

    Nhiều mục quá, nào truyện, nào thơ, nào nhạc, cái máu mê đọc truyện nổi lên nên KD chọn ngay phần truyện ngắn đọc trước.

    Buồn vui ngành nghề: KD bật cười vì thấy KD cũng có điểm giống anh Cường. KD kể nghe nè, khi chị của KD theo chồng về Cần Thơ, vừa dạy học vừa làm đại lý trà cho mẹ ở vùng dưới, KD liền được bố mẹ cho về Sài Gòn học. Mỗi Chủ Nhật có nhiệm vụ đi tính sổ thu tiền ở các cửa tiệm, lo đặt giấy kiếng, hộp đựng trà, in nhãn hiệu rồi ra gởi xe đò chuyển về cho bố me. Sau 1975 thì 'tay trắng lại hoàn trắng tay'.

    Buồn vui xóm cũ: KD lại nhớ cái làng quê của mình, có yêu, có ghét nhưng khi cần kíp vẫn có tình làng nghĩa xóm. Người dân trong làng khi có xích mích thường hay làm lành với nhau trong những dịp lễ lớn, thường nhất là mỗi mùa Mai, Đào nở. Khi cây Nêu được dựng trước sân nhà thờ, những lời mời gọi hiệp nhất, tìm cho mình một chút thanh thản cho tâm hồn để chuẩn bị đón mừng Chúa Xuân cứ véo von phát ra từ cái loa trên tháp nhà thờ mỗi sáng. Lời gọi bay theo gió nhẹ, len lỏi vào từng ngõ ngách, từ gian nhà, "mưa lâu cũng thấm đất". Trong những ngày đầu năm người ta kiêng không đi làm suốt 10 ngày, họ mặc quần áo mới đến từng nhà thăm hỏi nhau, đó cũng là dịp làm huề, xin lỗi nhau, tuy không nói ra bằng miệng (kiểu xin lỗi kín đáo của người Việt), cho tới khi cây Nêu được hạ xuống.

    Nếu ngày ấy: Đọc bài này xong KD thấy cuộc sống không êm ả như mình muốn, cứ long đong, thăng trầm theo thời cuộc. Cái giá của bình an hạnh phúc luôn tương xứng với những chuỗi ngày cố gắng và hy sinh.

    Chai dầu gió xanh: KD vui nhất với bài này, rất vui khi KD đem khoe với anh C. Trong nhà KD có 4 người:

    - Hai người không bao giờ tin cạo gió và xài dầu xanh là Ba và James.

    - Hai người thích chai dầu xanh là Mẹ và Joey.

    Mỗi khi cậu bị nhâm nhẩm đau và khó chiụ nơi bụng là gọi: "Mẹ, chữa bụng cho con". KD lấy chai dầu xanh thoa đều lên bụng. Joey nằm dài úp mặt trên sàn nhà, hai tay xuôi xuống, ngỏng cái đầu lên. KD dùng dầu xanh thoa trên sống lưng rồi chụm hai bàn tay lại, tầm quất từ cổ xuống thắt lưng vài lần. Sau đó túm lớp da lưng ở ngang eo, kéo lên cho nó kêu một cái "cốp". Lại nhổ tiếp thêm hai cái nữa, thoa thêm dầu một lần nữa cho ấm bụng là hết đầy hơi ngay. Động tác này được người dân quê gọi là nhổ bão. Mỗi khi Joey thấy khó chiụ, trong người cảm thấy như muốn cúm, cậu liền xách chai dầu và cái muỗng nhờ mẹ cạo gió, sau đó được cho ăn tô cháo hành hoa nóng, trùm mền ngủ một giấc dài là khoẻ, mai lại đi làm như thường.

    Bùa mê: KD chưa bao giờ dám tin như vậy, đọc xong lại liên tưởng đến ông thầy pháp trong truyện Đọan Tuyệt của Khái Hưng.

    Những nụ tình xanh : Nghe cái tựa đề thật dễ thương, mà tình của cô bé Q xanh thật, chỉ mới bập chồi thôi. Nghĩ lại cái thời bao cấp ấy, những sinh viên ở ngoài hàng tháng có gạo, bobo, bột mì, mang về nhà. Còn tụi D ở ký túc xá ăn cơm trong trường nên tiêu chuẩn gạo và nhu yếu phẩm đều được đưa vào nhà bếp trường, nhưng lũ con gái tụi D cũng vẫn có gạo bán đấy. Vì "Nữ thực như miêu" nên bốn cô thì chỉ ăn hết hai phần cơm thôi, còn hai phần nữa cũng như các bạn ngoại trú, tới ngày lãnh gạo là tụi D xách băng qua xa lộ đến cái chợ nhỏ, tạt liền vô xạp gạo bà Lang đổi lấy tiền về chia đếu nhau. Thế là cũng có tiền xúng xính để chiều chiều ra quán bà Ba ăn chè Bà Ba, thứ chè bình dân nhất nước. Chè nấu toàn bằng các loại khoai, trong chén chè là nước đường nấu chung với nước dảo dừa tạo ra một màu trắng đục, sền sệt với các loại khoai lang, khoai mì, sắt cục bằng đốt ngón tay út. Lơn cợn thêm những sợi bôt xanh xanh, đỏ đỏ, cũng là bột khoai, rồi lại chan thêm một muỗng canh nước cốt dừa trắng phau trên mặt. Chè nóng bốc mùi hương nước cốt dừa hấp dẫn 'chịu không nổi', ăn hết một chén có khi còn ăn thêm chén nữa. Ăn mỗi chiều mà vẫn đủ tiền chưa phải ăn chè thiếu bao giờ.

    Những ngày xưa thân ái: Tưởng ai chứ KD biết rất rõ D này từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, KD lúc nào cũng đong đầy ắp tình thương cho D. KD luôn đồng hành cả thể lý, tinh thần thiêng liêng với D. Hình ảnh D của trường ĐHSPKT-TĐ vẫn còn đây, vẫn còn trong tâm trí của KD.


    Bây giờ đã khuya rồi, KD hẹn đọc báo tiếp vào ngày mai nhé.

    Thânái

    KimDung

  • #2

    Đặc san 2015 (tiếp theo)

    Cô dâu hụt: Ngày xưa bố mẹ KD khó lắm, KD không được tự do bằng một góc của nàng T này đâu.

    Nghề Giáo: Đây là nghề mà các cụ miền Bắc thường hay chọn cho con gái, lúc nhỏ các cụ cứ gieo vào trong đầu đám con rằng nghề giáo là nghề cao qúi nhất và thày cô là người khai sáng ra tâm trí ta, lại còn luôn nhắc nhở là 'Kính thày mới đặng làm thày'.

    Ngay khi ta đã khôn lớn trong ba ngày trọng đại đầu năm lại được nhắc:

    Mồng một nhà cha

    Mồng hai nhà vợ

    Mồng ba nhà thày

    Dưới con mắt non nớt ngày ấy thì nhất mẹ, nhì cô giáo. Mẹ và cô giáo là hai người mà lũ trẻ đặt hết niềm tin vào. Lúc nhỏ KD thích chơi trò dạy học với lũ trẻ trong xóm, lớn lên KD thích học kịch nghệ nhưng không được bố mẹ bằng lòng. Nghề giáo của KD là nghề mà các bà bạn của mẹ KD thỏ thẻ với mẹ, chọn cho KD đấy.

    Nhớ về đồng nghiệp: Trong bài này có nhắc tới trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc. Hồi còn học lớp đệ thất, đệ lục mỗi khi có giờ nghỉ đột suất KD thường không về nhà mà rủ bạn đi bộ từ trường Lê Lợi đến trường NLS xin cam ăn vì bác hàng xóm nhà KD là nhân viên và KD có hai anh Kính và Tú là thày giáo dạy trong trường. Khuôn viên trường thơ mộng lắm, KD thích Hoàng Hoa lộ , Bằng Lăng lộ và những vườn cây ăn trái của học sinh trồng.

    Thăm lại trường xưa: Khi nhìn tấm hình văn phòng hành chánh KD thấy mình vẫn hiện diện đâu đó trong khu vực này.

    Cuộc vui đột suất: Thấy mọi người kể cái phòng tắm nhà KT thì KD lại nhớ con của KD trước khi đi du lịch bên Nhật thì cả tuần trước đó chúng đã tìm hiểu đường xá, cách xử dụng xe lửa, bathroom ....v.v... vì chúng nói ở Nhật cái gì cũng xài kiểu mới.

    Nhìn trong hình KD thấy trong đó có người KD biết và quen. Có người KD biết mà chưa quen,có người KD chưa biết và chưa quen, nhưng đọc xong truyện sao thấy ai cũng gần gũi làm sao sao ấy. Trái đất luôn vần xoay, có ngày KD cũng sẽ được xoay đến Texas để thăm hỏi mọi người.

    Chuyện bên lề: Hèn chi KD không nhớ ra nổi ns Đỗ Quân là bởi vì khi KD vô trường thì anh đã tốt nghiệp. Hiện nay qua DĐ, KD chỉ biết ns Đỗ Quân mang tâm tư tình cảm và con người của anh Đỗ thanh Bình, một người hoạt bát và giàu tài năng. KD thích nhất cái tài Quản Trò trong những buổi sinh hoạt.

    Tôi làm luận văn tốt nghiệp: Xuân Dung thì bị (con gà nó bơi) cháy một tà áo dài. Còn KD ngày đi làm luận án KD có rất nhiều chuyện vui, bài vở thì không nhớ nhiều mà những trò tinh nghịch thì vẫn nhớ như in trong đầu. Lúc này chị Tô Ngọc Châu thay chị Kim Hai nhắc nhở KD với Hiền. Ngày trình luận án, KD và Hồng Lan làm chung đề tài Khẩu Phần Dinh Dưỡng cho trẻ từ 0-3 tuổi. Chị Châu với Kim Xuân, bốn đứa hôm đó phải nói về khẩu phần Dinh Dưỡng cho trẻ em. Ngay trước đó vài ngày chị Châu lại sanh em bé, thế là ngày đó tụi D ra đón chị Châu dưới chân cầu thang. Thấy chị được đi trình luận án bằng xe hơi oai lắm, xuống xe lại còn được anh Văn ẵm lên cầu thang vô tới lớp. Chị được nói trước, nói xong lại được anh Văn (chồng chị Châu) ẵm về. Kỷ niệm này KD nhớ mãi, không biết sau này trường có trường hợp nào như thế nữa không? Thế là ngay sau ngày trình luận án chị Châu có em bé thật dễ thương để thực tập, chị quả là người may mắn.

    Ảnh nghệ Thuật: KD có tấm hình này nhờ nhiếp ảnh gia đặt tên cho nó nhé.


    Thơ Nhạc: Về nhạc và thơ thì KD hơi tù mù, nhiều khi đọc thấy hay mà không hiểu được tại sao và tại sao.

    Vì hiểu tù mù nên KD đọc thơ lỡ có không đúng ý thi sĩ thì xin bỏ qua cho. KD chỉ mượn thơ của thi sĩ Bùi Giáng nói cho vui thôi.

    Đừng tưởng cứ uống là say

    Cứ chân là bước cứ tay là sờ

    Đừng tưởng cứ đợi là chờ

    Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần

    .......................................

    Đừng tưởng cứ sáng là đèn

    Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường

    Đừng tưởng cứ đẹp là thương

    Cứ xấu là ghét , cứ Vương là Tình

    ........................................

    Đừng tưởng cứ gío là mưa

    Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè

    Đừng tưởng cứ hạ là ve

    Sân trường vắng qúa ai khe khẽ buồn.

    ......................................

    Các bạn mến, khi KD có trong tay cuốn Đặc San của trường là KD đọc liền. Đã đọc thì KD lại nóng lòng phải đáp, đáp nhanh, đáp liền vì sợ trôi đi mất gìong tư tưởng. KD thích nói, nghĩ sao nói vậy, trong lúc láu táu, vui vẻ, lỡ nói quá độ xin mọi người thông cảm cho KD. Tuy biết thi sĩ Bùi Giáng đã dặn:

    Đừng tưởng cứ vội là nhanh

    Cứ tranh là thắng cứ giành là hơn.

    Thời gian vó ngựa vút qua song

    Chỉ nghe tiếng vọng của thời ngây thơ.

    Ôi mái trường đã đóng ấn trong tôi

    Bạn bè nào kết tình trong trái tim tôi

    Kiếp tha hương

    Chập chùng cuộc sống biết bao đổi thay

    Tôi vẫn mơ, mơ hoài

    Ngày đặt đôi chân đến ngôi trường xưa

    Tôi vẫn mong , mong chờ

    Muôn muôn lòng kết tình thân

    Cầu mong Nước Việt ngàn đời đẹp xinh

    Và mong nước Việt đời đời của tôi

    KD vẫn mong, mong Về Mái Nhà Xưa (Xuân Tiên)

    Nào ai xa ngàn nơi

    Kìa bao mái nhà đang chờ đây

    Kìa bao bếp hồng đang còn tươi

    Thương nhớ dâng đầy vơi.....

    Thân ái

    KimDung

    Comment


    • #3
      Không thấy được hình làm sao đặt tên được hả Dung?

      Comment


      • #4
        Hồng Nhung ơi , hình là "Hai con kiến một cái hoa" Chứ hổng phải "Hai cánh bướm một cành hoa" như chuyện tình tay ba ,nhưng tuần rồi con trai mình lại "Hậu sinh khả uý" mới chết chứ lỵ." "Một cánh bướm hai cành hoa", đúng là dở và không kinh nghiệm .

        Comment


        • #5
          KD! Hôm nay mình đã thấy được hình rồi!

          NL! Nó vẫn còn ở chung với NL hay đã ra ở riêng?

          Comment


          • #6
            Còn ở chung , mới lần đầu dẫn 2 em về nhà, hỏi chon ai? "Both equal".

            Comment


            • #7

              HN có nhìn ra con gì chưa? NL thì nói là 2 con kiến, còn KD chỉ biết nó là insects thôi, KD gọi theo NL là 2 con Kiến nhá.

              Vào một buổi chơi lang thang trong rừng, ngồi chờ lũ nhỏ đi xuống thung lũng. Trước mắt KD có một bông hoa dại thật xinh, trong cả bụi chỉ có một bông thôi. Trên cành hoa gần đó, có một vài con Kiến cánh đang cong cái phần đuôi đỏ sẫm, trong veo, nhỏ xíu như cái hạt cườm thêu trên áo. Chúng dương hai cánh ngắn ngủn, mỏng manh như bọt bong bóng xà phòng trên những đôi chân hình dấu phẩy và đi lên, đi xuống theo hàng như đang chơi đùa với nhau. Thoáng trong mắt KD thấy một con bay tứng lên, không cao lắm, tách ra khỏi đàn, đi te te tới bông hoa. Con bé vùi đầu trong bụi phấn hoa, cong đuôi thẳng lên trời, quẫy quẫy những cái cánh nhỏ mỏng manh như đang tắm mình trong hương của phấn hoa làm bông hoa lay động. Thình lình KD nghe tiếng "VÙ" bên tai, phản ứng tự nhiên KD nghiêng rạp đầu qua một bên, mắt vẫn chăm chú nhìn con Kiến Cánh. Wow, một con Kiến Càng đáp xuống trúng giữa nhụy hoa kẹp cổ con Kiến Cánh, KD vội lấy điện thoại của thằng cháu KD giữ để liên lạc, bấm được 2 tấm hình. Thật là tội nghiệp con Kiến Cánh không quậy cựa được nữa, trong phút chốc con Kiến Càng cõng con Kiến Cánh đi và cũng thật tội nghiệp bông hoa dễ thương giờ đã tan tác nhụy.

              Kiến ơi là Kiến sao không đi cùng mà lại thích phưu lưu như anh Dế Mèng của bác Tô Hoài vậy? Cả nhà Kiến Cánh hôm nay phải khóc than. Con ơi là con:

              Dạy con con chẳng nghe lời,

              Con theo con kễnh đi đời nhà con.

              (tục ngữ)

              NL ơi con của KD lớn rồi, mỗi khi KD dụ nó lấy vợ, hai đứa liền bỏ chạy về ở nhà Dì nó.

              Thân ái

              Kim Dung

              Comment


              • #8
                Dung ơi! Chúng nó là 1 loại côn trùng chứ không phải con kiến. Kiến chỉ có càng để kẹp, để cắn, thì nó chỉ có nước bò lên cây trái để kiếm ăn chứ nó đâu có vòi để hút nhụy, hút mật đâu mà mò lên đó làm gì?!

                :coffee:

                Comment


                • #9
                  Ờ ha HN, con Kiến đâu biết hút nhụy nó chỉ biết đi ăn vụng của người khác thôi. Chắc lúc đó nó té xuống vùng phấn hoa nên bị sặc rồi giẫy tê tê mà KD không biết để cứu nó, lại cứ tưởng nó đang tắm vui sướng trong bể hương của hoa chứ. Tội nghiệp chưa? KD này dở quá.

                  Hay nó là con ruồi xanh còn non vậy? Ruồi cũng biết ăn phấn hoa chứ? KD luôn cầu mong sự tốt đẹp hơn, nên nghĩ nó là con ruồi non đi kiếm ăn bị ông kiến càng đánh cắp về, dẫn đi dạo hay là dẫn nó về trả cho cha mẹ nó nhỉ?

                  Nhìn cái hình ông kiến càng lửa oai phong dắt cô ruồi xanh bé bỏng lúm khúm có vẻ sợ sệt. KD thấy vui quá, dễ thương ghê.


                  Kỳ này KD có nhiều sách để đọc quá, con của KD mua cho mẹ quyển truyện này nè từ châu Âu, còn cho mẹ cả cái receipt. Nó bảo nó mua sách mới cho mẹ, cầm quyển truyện trong tay KD không hiểu nổi nó đang nghĩ gì về bà mẹ già của nó.

                  KimDung

                  Comment

                  Working...
                  X