Announcement

Collapse
No announcement yet.

Chiếc nhẫn cưới - Trần Trung Sáng

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Chiếc nhẫn cưới - Trần Trung Sáng


    Bao năm qua, chỉ còn chiếc nhẫn này là kỷ vật duy nhất em còn giữ lại từ ngày cưới. Anh hãy đeo nó vào ngón tay vừa nhất, để sau này mỗi lần ra đường gặp ai khác…thì nhìn lấy nó, mà nhớ trở về. Tôi thở phào nhẹ nhỏm, khi vợ nói ra câu ấy. Vậy là cuối cùng vợ đã tha thứ cho tôi, sau những tuần lễ dài gia đình tôi đắm chìm trong những xung đột dai dẵng, khi cô ấy phát hiện ra tôi có một vụ tình cảm lăng nhăng mà cô cho là “quá mức giới hạn”.

    Thôi thì, bây giờ khỏi phải phân trần dài dòng cái chuyện tình cảm ấy ra sao, người ấy là người thế nào. Vợ tôi chỉ buộc tội tôi bởi một ý ngắn gọn: “ Em đã từng biết anh quen với rất nhiều người, gặp gỡ này kia với rất nhiều người, em vẫn chẳng hề gay gắt anh điều gì. Bởi công việc anh là vậy. Tính cách anh là vậy. Nhưng lần này hoàn toàn khác. Người này với anh không phải như những người trước kia. Họ đang sẵn sàng cuốn anh đi như một cơn lốc…”. Mỗi lần nói đến chừng đó là vợ tôi nằm lăn lộn, vật vả suốt ngày đêm, chẳng thèm cơm nước, bỏ mặc con cái ai lo thì lo…Tôi dỗ dành thế nào cũng chẳng xong. Cha mẹ anh em hỏi han lại càng lặng thinh. Cho đến tận khi, bằng cách nào đó, cái người “không phải như những người trước kia” chuyển đến một thông điệp cho vợ tôi rằng, họ đã rút lui, họ đang chuẩn bị lên xe hoa cùng một anh chàng Việt kiều ở tận trời Tây…Sự việc từ đó mới lắng dịu trở lại. Và bây giờ tình huống căng thẳng của chúng tôi gần như đã qua đi…

    Thế nhưng, nếu tôi nhớ không lầm, thì hồi ngày cưới chính tay tôi đã đeo khoen nhẫn vào ngón tay thuôn thả cho vợ. Còn những ngón tay thô vụng như tôi thật khó phù hợp. Tôi lẩm bẩm : “ Nam tả, nữ hữu. Khó quá hè, ngón áp út không vừa, thì đeo vào ngón nào cho đúng?”. Vợ tôi bảo: “Cứ ngón nào vừa là được, chẳng cần đúng. Chỉ có vậy mà không làm được. Không muốn đeo thì thôi”. Tôi đáp lại: “ Chỉ có ngón út là vừa, nhưng nó hơi lỏng”. Vợ tôi cầm chiếc nhẫn thử tới thử lui vào ngón út tôi vài lần, rồi quấn thêm một khúc chỉ. Chúng tôi cùng cười đùa vui vẻ: “ Được rồi, từ nay nó sẽ cột chặt anh lại!”.

    Mùa hè năm ấy, chúng tôi trở lại những ngày hạnh phúc như thuở ban đầu. Mỗi ngày cuối giờ làm việc, tôi đều về nhà sớm cùng vợ lăng xăng việc giặt giũ, bếp núc, việc chăm lo co cái học hành…. Những ngày nghĩ, giao du tiệc tùng nơi đâu tôi và vợ cũng đều có cặp có đôi. Thú vị nhất là cứ mỗi sáng sớm, chúng tôi cùng chạy ra biển đùa vui cùng sóng nước. Cuộc đời thật êm đềm biết bao! Tôi cứ yên tâm, những vết tì tội lỗi của tôi đã được xóa sạch trong tâm trí vợ. Thế nhưng, bất chợt một ngày kia, đang bơi lội nửa chừng, vợ tôi gọi ngược: “ Vào thôi anh, trời đang dông, sắp đổ mưa. Chạy về sớm kẻo không kịp!”.

    Vợ tôi níu lấy tay tôi vượt lên bãi cát trên bờ. Nửa chừng đột nhiên tôi thấy cô khựng lại, mèn vào ngón tay út của tôi, giọng thất thần: “Ủa, chiếc nhẫn đâu rồi?”. Tôi cũng vừa kịp nhận ra sự trống trải nơi ngón tay mình. Thoáng trong vài giây, tôi lắp bắp: “ Thôi chết rồi! Chiếc nhẫn..Nó đã tuột khỏi ngón tay…Đã rơi ngoài biển…”. Tôi quay người toan chạy ra biển, nhưng vợ tôi giữ lại nói: “ Thôi anh, lỡ rồi. Giữa sóng biển mênh mông ấy làm sao mà tìm. Mau về đi làm kẻo mưa…”.

    Suốt chặng đường về nhà, vợ tôi không buồn, không vui, không nhắc chuyện chiếc nhẫn. Nhiều ngày kế tiếp cũng vậy…

    Tuy nhiên, một năm sau, vợ tôi bất ngờ bị cơn tai biến, bán thân tê bại. Trước lúc rơi vào hôn mê sâu, thỉnh thoảng cầm tay tôi, cô mân mê ngón út thì thầm hỏi: “ Chiếc nhẫn…Chiếc nhẫn cưới của mình… Nó đâu rồi anh?”. Tôi nói: “Nó vẫn có đó mà. Anh vừa đi rửa tay tí nửa lại đeo”. Tôi âm thầm đi mua một chiếc nhẫn khác thay thế. Nhưng trong trạng thái mơ màng của bệnh tật, có vẻ như vợ tôi vẫn nhận ra: “Không phải. Chiếc nhẫn đây… khác. Chiếc nhẫn cưới….đâu rồi?”

    Giờ đây, vợ tôi vẫn còn nằm đó. Không buồn. Không vui. Không hỏi han điều gì nữa. Những ngày hè, cứ mỗi lần ra biển, tôi vẫn thường nhảy ùm chúi sâu vào đáy nước và không ngớt khát khao: một lần nào đó mày mò tìm gặp được chiếc nhẫn cưới năm xưa, với hy vọng, điều kỳ diệu đó sẽ trả lại vợ tôi nụ cười và sức sống thuở thanh xuân!


  • #2
    Xin đừng lừa dối nhau. Tại sao anh chồng không dám nói sự thật? Nhất là chuyện em đã biết rồi.

    Đọc xong câu chuyện KD có 2 lối suy nghĩ:

    - Chị vợ chỉ nghĩ đơn giản là còn kỷ vật mới còn tình nghĩa, vì khi yêu nhau người ta thường tặng nhau nhiều kỷ vật. Khi tình yêu tan vỡ họ sẽ trả lại những kỷ vật đó. Nghĩ như vậy nên cô vợ không an tâm, chỉ muốn tìm được chiếc nhẫn cưới.

    - Chị vợ cứ khổ mãi vì thấy chồng vẫn lừa dối mình. Chuyện mất nhẫn chị đã biết rồi và chiếc nhẫn chị cũng đã quen mặt từ lâu. Anh chồng này chán quá, cứ dối vợ mãi. Tại sao không nói thật rồi tìm cách giải thích để vợ tin vào anh. Đâu cần phải khổ sở đi mò KIM dưới đáy biển?

    Cả 2 cùng không giải quyết được gì, một người hay tin nhảm, người kia cứ quanh thì cho dù có yêu nhau thật vẫn cứ làm khổ nhau.

    Cũng như KD sau bao lần vượt biên không thành, tài sản vật chất cạn kiệt. Đến lần vượt biên cuối, anh C và KD phải quyết định tháo hai chiếc nhẫn cưới mới đủ vàng trả cho người dẫn đường. Cho đến bây giờ aC và KD vẫn chẳng có chiếc nhẫn nào trên tay hết.

    KD quan niệm chiếc nhẫn cưới cũng chỉ là kỷ vật tượng trưng cho ngày hai người quyết định đến với nhau. Quan trọng nhất là tấm lòng và một tình yêu chân chính. Nếu không thật sự yêu thì sẽ chẳng bao giờ có được bình an trong tâm hồn, bình an trong gia đình, rộng hơn là bình an ngoài xã hội.

    Tình yêu luôn được thể hiện qua mỗi từng huống, mỗi mức độ khác nhau. Trong con người cuả KD có đầy đủ những tình yêu khác nhau đó:

    Vì yêu mới có Mẹ Théresa

    Vì yêu mới có cố nhân

    Vì yêu mới có bạn đời

    Vì yêu mới có bạn tri ân tri kỷ.

    ... VV ... và ... VV...


    KD thật sự trân quí những mối tình đó và luôn luôn làm chúng đẹp thêm lên. KD nhớ mãi bài thánh ca của cha Kim Long:

    "Một khi hơi thở chưa tàn

    là đời chưa thoát khỏi u sầu ..."


    KD tự hỏi mình, nếu mình không biết yêu thì chuyện gì sẽ xảy ra?

    Thân ái

    KimDung

    Comment


    • #3
      KD và các bạn thân mến

      Giả sử câu chuyện chiếc nhẩn cưới có kết thúc như dưới đây thì sẽ được KD và các bạn bình luận như thế nào ?

      ...Chuyện khó tin nhưng có thật , sau bao năm khổ sở mò kim đáy biển , tôi đã tình cờ tìm ra được chiếc nhẫn cưới của mình ! Nó nằm ngay trong góc hộc tủ của phòng tắm chứng tỏ trước đây tôi đã cởi nó ra trước khi đi biển mà không nhớ .

      Có nằm mơ cũng khó có cơ hội thấy lại chiếc nhẩn cưới nên tôi mừng lắm bèn cấp tốc đeo nó vào ngón tay út rôi háo hức báo tin vui cho vợ tôi đồng thời đưa tay cho nàng xem . Trong trạng thái mơ màng của bệnh tật , hình như vợ tôi vẫn nhận ra và lần này nàng nói : " không phải ! chiếc nhẩn thì đúng rồi còn ngón tay thì không phải "

      Kể từ bửa đó tôi không buồn cũng không vui nhưng thỉnh thoảng thấy ngứa đầu khi nhìn bầy con nàng để lại cho tôi , hình như không có đứa nào giống mình .


      Comment


      • #4
        Bài viết "Chiếc nhẫn cưới" anh Hùng post rất hay, ý nghĩa trong những câu chuyện tình nghĩa vợ chồng, hạnh phúc gia đình, kỷ vật nhẫn cưới trao nhau. Không rõ câu chuyện đó tác giả sáng tác hay từ một câu chuyện có thật. Tuy nhiên nếu có phần kết thúc như anh Toản gợi ý , thì câu chuyện sẽ trở nên đặc sắc hơn, và độc giả sẽ có được một kết thúc … bất ngờ, đầy thú vị !! :cuoilan:

        Xin vote comment của anh Toản "the best comment of the year". :thumbs:

        Tình thân,

        4


        Best wishes,

        Comment


        • #5
          Chân thành cảm tạ Kim Dung, Thiện Toản và anh Tư đã đọc bài và chịu khó viết comments cho truyện ngắn này thay vì chỉ đơn giản chọn chữ 'Like'. Những góp ý đó đã đem lại sức sống và một sự 'nhộn nhịp' cần thiết cho Diễn Đàn đang rất có vẻ im ắng. Mong sớm được đọc những bài viết mới của các bạn. :P

          Comment


          • #6
            Các bạn mến

            Theo tác giả NTT viết cho đoạn kết của câu truyện, chiếc nhẫn đúng là chiếc nhẫn của ngày cưới mà ngón tay lại không đúng, KD không hiểu gì hết. Nhưng thôi thì KD nói chuyện mấy đứa nhỏ vậy.

            Theo KD chuyện đã lỡ rồi, đàng nào vơ ̣cũng bỏ anh đi rồi và để lại cho anh một bầy con. Dù thích hay không thích thì anh chồng cũng nên mở lòng ra, hãy bước theo bước chân mẹ Têrêxa dù chỉ một bước. Hãy yêu đi, hãy ôm chúng vào lòng để chăm sóc, nuôi nấng, dạy dỗ chúng thành người tốt trong xã hội. Không chóng thì chày, tình yêu thương sẽ được đền đáp. Vì yêu là chấp nhận, là hy sinh, tình yêu không bao giờ đến khi ta tính toán và giành giật.

            Mong được đọc ý kiến của các bạn.

            Kim Dung

            Comment


            • #7
              Một ngày kia tình cờ tôi đang đứng đợi xe bus cùng trạm với người bạn cùng trường tên là Hiền 74 KNC. Cô mới hỏi tôi: "Sao dạo này nhìn anh rầu rĩ qúa vậy?". Thế là tôi được dịp xả bầu tâm sự. Hiền nghe xong chép miệng: "Cô ấy bị tai biến mạch máu não thì đâu còn sáng suốt nữa. Những gì cô nói chỉ hư hư thực thực, tôi nghĩ thế. Thời nay bên Nam Hàn nổi tiếng về kỹ thuật chỉnh hình, anh đem bầy con sang đó sửa sắc đẹp, bảo đảm đứa nào trông cũng giống anh".

              Sau buổi gặp gỡ ấy với cô Hiền, tôi về nhà cứ nhớ lời khuyên của cô ấy. Hiện giờ tôi vẫn chưa biết tính sao, chỉ thấy hết nhức nửa đầu bên phải và hiện nay lại nhức một nửa đầu bên trái.

              ThânÁi

              Hiền 74KNC

              Comment


              • #8
                "Không phải! Chiếc nhẫn thì đúng rồi còn ngón tay thì không phải". Rất đồng ý với nhận xét của anh Tư, bạn Thiện Toản viết câu này hay hơn chính tác giả của truyện ngắn đó vì chiếc nhẫn chỉ là biểu tượng và con người mới là yếu tố quyết định. Tội nghiệp anh này đã mắc phải một 'lỗi lầm không thể tha thứ', vì thế cho đến cuối đời nửa kia của chàng vẫn không chấp nhận ngón tay đó thuộc về người trước đây đã đeo nhẫn cưới cho mình. Câu cuối cùng có lẽ bạn Toản chỉ muốn đùa thôi vì trong truyện đã không hề có bằng chứng của chuyện 'Ông ăn chả bà ăn nem'. Nếu không thì đây cũng chỉ là một cảm giác có tính cách tâm lý vì cho dù đã có con chung nhưng chàng chưa hề trao đổi với bạn đời những yêu thương chân thật, nên khi nhìn lại những đứa con chợt có cảm giác 'dường như chúng chẳng giống mình.'

                Comment

                Working...
                X