Announcement

Collapse
No announcement yet.

BÚP-BÊ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • BÚP-BÊ


    Cứ loay hoay với con búp-bê, hôm nay KD lại chơi với con búp-bê của mình. Ẵm từ trong thùng đồ chơi xưa ra thấy nó lem luốc quá, nhớ cô bạn chỉ cách dùng acetone để chùi các vết bẩn, D liền chạy qua nhà hàng xóm xin thuốc rửa móng tay về tẩy uế cho nó, Cô hàng xóm đưa cho một lọ nước rửa móng tay thiệt lớn, cô nói dùng để rửa màu trên móng tay mạnh lắm, màu gì cũng đi hết. D không hiểu gì về các loại nước rửa này vì nhà không có ai sơn móng tay cả, D không lấy về vì sợ nó mạnh quá, chỉ sợ cái "bớt chàm" trên trán búp-bê sau khi chữa khỏi lại chuyển sang cái dấu của bệnh "bạch tạng" thì càng xấu hơn. Nhỏ em KD nói: "Ẵm búp-bê lên xe em chở tới bệnh viện". Hai chị em phá lên cười vì nhớ lại lần cô em mới qua Úc, James dẫn mẹ với dì đi phố chơi. Ngang qua "bệnh viện búp-bê" thấy một bà già dẫn cô cháu nhỏ, miệng méo xệch, nước mắt đầm đìa, nách cắp con búp-bê. Rồi lại thấy một bà mẹ ẵm cô bé gục đầu trên vai mẹ, đang thút thít khóc nấc, trên tay cũng không quên ôm con búp-bê bước vô bệnh viện. Hai chị em đứng khựng lại gọi :"James chỗ này chữa bệnh con nít hả?". James cười sặc sụa nói: "Ồ mẹ, chỗ này người ta sửa búp-bê ". James dẫn mẹ và dì vào xem thì được nghe bà già kể: "Hai anh em chơi với nhau, con em không cho thằng anh chơi búp-bê, chúng giằng co với nhau. Thằng anh giựt rời tay con búp-bê ra nên bà phải dẫn tới đây cho người ta sửa". Bà mẹ thì kể: "Không hiểu sao con búp-bê bị rách trán". Nhìn người sửa búp-bê mặc bộ đồ bác sĩ, trên cổ đeo cái ống nghe, tay cầm kìm vặn tay con búp-bê, lấy keo dán cái vết rách lại thật khéo không thấy có tí sẹo nào tài thật. Người mang búp-bê đến cũng phải ngồi chờ đợi như trong bệnh viện vậy, chờ được gọi tên, cho xem dấu sửa, người lớn bằng lòng rồi trả tiền ."Bác sĩ" dán cho một miếng băng lên trán, gói em bé vô cái khăn vuông thật đẹp có in tên của bệnh viện rồi đưa lại cho cô chủ nhỏ ôm về. Bước ra ngoài hai chị em bảo nhau, ở VN chơi mà để búp-bê gãy tay, gãy cẳng thì tự mình hì hục sửa, bể đầu thì tự hơ lửa hàn lấy cho vết rách dính lại, búp-bê hết rách thì mang cục sẹo to tướng. Có đứa bố mẹ mà biết thì lại còn ăn đòn nữa là khác chứ đâu mà phải ẵm đi bác sĩ như thế này. Hai chị em lại được một mẻ cười no. Nhỏ em bảo: "Thôi khỏi chữa, để vậy nhìn cũng xinh rồi".

    Nhớ lại ngày còn nhỏ, Cậu đi xa khi về thăm nhà mua cho các cháu một thùng đồ chơi trong có ông già Noel, cây thông, chuông, đèn, thiên thần và một em bé búp-bê. D và đứa em kế chỉ thích con búp-bê biết ngủ, biết thức, hai chị em cứ giành nhau. Mẹ bảo: "Nhà nào cũng chỉ có một em bé thôi, ai lại có đến hai em bé, hai đứa lo chăm sóc em bé đi". Nghe vậy không đứa nào tranh làm của riêng nữa và cứ thế thay phiên nhau, đứa này làm mẹ thì đứa kia làm y tá lo chăm cho em bé.

    Lớn dần theo thời gian, con búp-bê được cất vào trong rương từ lúc nào không biết. Biến cố 1975, ngày di tản theo lời kể của chị (lúc đó D ở Sài Gòn, không phải chạy loạn), chị và Mẹ chuẩn bị cho cuộc di tản và chỉ đem theo vàng, gạo và một ít quần áo cho mấy thằng em nhỏ, còn bao nhiêu bỏ lại hết trong căn nhà thân yêu đầy kỷ niệm. Chị kể lúc đó cái gì cũng tiếc, mẹ và chị dọn hết vào hai cái rương lớn, một cái đựng giấy tờ quan trọng, mớ đồ chơi, ít quần áo tốt, cái kia đựng hết chăn, mền và mùng, mẹ cất dưới hầm trú ẩn bọm đạn trong nhà dưới gian phòng ngủ của mấy đứa con gái. Tất cả chén dĩa cổ mẹ chứa vào cái thùng nhựa, đồ hộp như cá thịt mẹ cũng để vô thùng rồi cho thả xuống giếng nước ăn bên hông nhà.

    Sau hơn nửa năm di tản, trở về căn nhà cũ, đã ra tiêu điều và hoang xơ, Trong nhà đồ đạc bị dọn sạch hết, kể cả những cánh cửa và tôn dưới khu nhà máy trà cũng bị rỡ đi. Lúc đó bố phải kiếm ván đóng làm cửa, rồi tiếp tục rỡ tôn của khu nhà máy bán lấy tiền mua gạo cho bày con ngơ ngáo. Dưới cái hầm tránh đạn ngày xưa vẫn còn nguyên hai cái rương chứa đồ đạc. Vậy là chị em D vẫn còn nguyên những món đồ chơi mà tụi D rất quí khi còn bé, bố mẹ còn đủ mền đắp cho con khi đêm về, đủ mùng để tránh muỗi ngừa sốt rét cho bầy con. Thời gian đầu sau khi trở về ai cũng ngao ngán, ban ngày thì ngồi ngáp không biết làm gì mà sống, tối về thì leo vô mùng sớm vì nhà không có điện, không có dầu thắp đèn. Muỗi nhiều lắm, mấy cánh cửa lưới chắn muỗi cũng bị rỡ đi hết rồi. Mẹ và Nội thì lo, bố vẫn vui vẻ ôm mền mùng đi chia cho vài người trong làng không còn gì hết khi di tản về.

    Trong lúc này, thú vị nhất là những món đồ cất dưới đáy giếng vẫn còn. Chén bát thì không kể mà phải kể đến thùng lương thực, những đồ ăn đóng hộp như cá, thịt, trái cây, tôm sấy .v.v. vẫn còn trong tình trạng tốt, ăn được trong vài tháng. Trong bữa ăn có lúc mở trúng hộp sausage bố cười bảo: "Ăn đi các con, lại thịt Mỹ rồi, hôm nay ngon hơn trước kia rồi", cả nhà cười ran. Nhớ lại trước kia khi đồ ăn no đủ thỏa thuê, có lúc việc nhà quá nhiều chị bếp phải phụ mẹ ướp trà, đóng gói trà, chị chỉ mở đồ hộp ra chiên cho cả nhà ăn. Khi đi học về vô bàn cơm mà thấy dĩa sausage chiên đứa nào cũng xị mặt càu nhàu rồi muốn ứa nước mắt, thế là bố đặt cho món này là món "càu nhàu".

    Trong cái buổi giao thời ấy, bữa đói bữa no. Con búp-bê lại được cất vào góc tủ, chỉ thỉnh thoảng ẵm nó ra ngắm ngía mỗi lúc rảnh rỗi rồi lại cất vào.

    Ngày qua Úc D nhường nó lại cho em, mười năm sau khi em gái KD sang Úc, KD lại được đoàn tụ với con búp-bê, từ đó hai chị em lại có dịp chơi chung con búp-bê của thời thơ ấu. Búp-bê ngày đó kỹ thuật còn dở lắm, nó chỉ lạ hơn những con búp-bê khác cùng thời ở đôi mắt, biết nhắm mắt khi đặt nằm xuống, biết mở mắt khi ẵm lên. Đôi mắt có lông mi cong cong, mắt có tròng con ngươi nhìn thật linh động và thân mình thì mềm mềm. Khi ngủ nó vẫn giang tay ra, hôm nay khi cho em bé ngủ KD phải lấy cái áo lạnh của KD úm vào, bó tay em lại để em ngủ khỏi giật mình.

    Em bé ngủ cái môi cứ cong doe lên để hở miệng ra không khép lại được. D nhớ ngày đó mẹ nói: "Đứa nào mà bú cái titi hay nút ngón tay cái cả ngày là bị sún răng, bị cong môi, hở miệng như vậy nhìn xấu lắm". Thế là khi hai chị em D ra ngoài xóm chơi thấy đứa con nít nào nút ngón tay là giật phăng tay nó ra, ngó xem có cong môi không. Đứa bé khóc oà lên, mà khi nó khóc thì lẽ dĩ nhiên là môi nó phải cong rồi, thấy thế lại được đà: "Ê lêu lêu, cong môi". Nó càng khóc to, liền rút cái titi trên miệng búp-bê ra cho cả xóm xem con búp-bê bị cong môi. Các bà mẹ được dịp dọa con, đứa nào nút ngón tay là bị con nít cả xóm trêu: "Ê lêu lêu cong môi ", nhờ thế nhiều đứa trẻ ra đường không dám nút ngón tay nữa.

    Ẵm búp-bê biết mở mắt, nhắm mắt, ra đường sẽ được làm đại ca, bắt nạt con nít trong xóm, ra đủ điều kiện có lợi cho mình rồi mới cho mỗi đứa ẵm một tí, vì đứa nào cũng muốn ẵm em bé biết thức, biết ngủ. Bị mẹ lôi cổ về, lần sau ra đường chơi chỉ được ẵm búp-bê mở mắt cười cả ngày như những bạn khác, không còn dịp bắt nạt bạn nữa, đứa nào muốn ẵm em bé cứ vào nhà xin là mẹ cho ẵm một tí, chắc nhờ vậy mà cho tới bây giờ con búp-bê mới còn đầy đủ chân tay, chỉ dính bã chè đầy mặt, đầy chân tay thôi.


    Lúc thức thấy cái miệng nó như đang muốn nói, nhìn thật dễ thương. KD may cho nó cái áo mới thay vào cái áo cộc lốc này, may xong không thay vô được vì áo đã bị dính vào hai cánh tay, còn quần thì bị dính vào hai chân rồi, KD đúng là "nhanh ẩu đoảng", "thấy dzậy mà không phải dzậy" đâu Dung.

    Búp-bê không ngồi được vì phần ngực và mông làm bằng bông gòn, bẻ xuống nó lại bật lên. Muốn mở mắt thì phải cho nó dựa vào ghế thay vì dựa vào vai mẹ. Thấy tay chân lấm lem những vết đen, đỏ, D lấy mang vào chân nó đôi giầy móc bằng len trong giờ học đan móc của cô Vân dạy. KD tìm thấy cái lắc tay của KD lúc nhỏ đeo cho nó, ẵm đi tung tăng ra vườn một lúc, giầy rớt mất một chiếc lúc nào không hay, tìm mãi không thấy, thôi đành chịu vậy.

    Búp-bê cứ nằm là nhắm mắt ngủ giấc thật bình an. Búp-bê đứng là thức, mở mắt nhìn D. Đôi mắt đẹp mở tròn xoe, đôi lúc ngây thơ chớp chớp theo sự nhún nhảy của người đang ẵm nó. Ngắm nhìn con búp-bê sao thấy dễ thương ghê, ngắm cái nét đơn sơ của nó mãi không chán nhất là cái đôi mắt chỉ biết nhìn và vui vẻ, chưa biết khóc khi vắng người thân, chưa biết lườm khi giận, chưa biết cau có khi gặp những điều không như ý. D thích đôi mắt của nó như thích đôi mắt nữ tài tử nổi tiếng của thế kỷ XX là Audrey Hepburn và những lời nói rất đẹp của bà:

    "Sắc đẹp của người đàn bà được biểu hiện qua đôi mắt."

    "Để có đôi mắt đẹp và quyến rũ, bạn hãy luôn nhìn vào những điều tốt của tha nhân."

    Con búp-bê của D đó, của bao nhiêu kỷ niệm, con búp-bê đã bao lần nối nhịp hoà bình cho hai chị em, vì ai cũng thích nó.

    ThânÁi

    KimDung

  • #2
    Ký ức tuổi thơ của Dung thật dễ thương, không biết hồi đó Dung có tham gia viết truyện ngắn cho bán nguyệt san Tuổi Hoa? Văn chương là như thế, cứ nhẹ nhàng đi vào lòng người đọc để tạo nên hay gợi nhớ những xúc cảm rất thật mà không cần phải sử dụng ngôn ngữ cầu kỳ hay câu cú phức tạp.

    Comment


    • #3
      Các bạn mến,

      KD hay thiệt, kể chuyện búp bê thì thấy dễ thương, còn H kể thì lại thấy "dễ ghét" đó, biết vậy nhưng vẫn vào để viết loẹt choẹt hihi.

      Rất mong được anh Hùng kể một "tí xíu" về kỷ niệm nào đó thời thơ ấu lắm.

      Thân ái

      Hiền

      Comment


      • #4
        Rất tiếc không thể làm được điều này dù rất muốn, Hiền ơi. Diễn Đàn tuy nhỏ hẹp nhưng ngoài Hiền ra còn có nhiều bạn viết rất tới ... nên cảm thấy ''khớp'' mỗi khi muốn viết một cái gì đó mặc dầu đôi khi có những thôi thúc buộc mình phải dàn trải tâm tình trên trang giấy. Xin đừng ngạc nhiên vì có nhiều người bình luận về văn học, nghệ thuật nghe cũng tạm được nhưng suốt đời vẫn không viết được một tác phẩm nào ra hồn.

        Comment


        • #5

          Các bạn mến,

          KD lúc nhỏ sống trong khuôn viên nội trú. Lên trung học sống trong một thôn nhỏ nằm trong quận lỵ trên cao nguyên, nên D chỉ biết mua sách từ các nhà sách Xuân Thu, Văn Hóa, Tình Thương của quận về đọc. Toà báo là thứ mà KD không thể nào hình dung ra được.

          Những ngày đi học D thích viết bích báo cho lớp, cho trường, và thích viết kịch cho những buổi văn nghệ cuối năm cho lớp hay những buổi sinh họat lửa trại cho đội. Mỗi khi có dịp đi chơi ngoài trời với bạn D thích ngồi nhìn mọi người, nhìn cảnh vật xung quanh. Khi nhập cuộc chơi D thường là người chơi hết mình nên hay nhớ dai từng chi tiết, rồi sau đó lại thích ghi lại cái thời khắc đó. Được anh H khen D vui lắm mà cũng hơi bị quê quê vì chưa tin vào khả năng của mình.

          KD không biết viết những gì cao siêu, chỉ biết kể lại những chuyện có thực khi còn nhỏ. Tuổi thơ không ít thì nhiều mọi người cũng có những điểm tương đồng với nhau, những suy nghĩ đơn sơ, ngô nghê như nhau, Vì thế những câu chuyện kể của KD thường được đón nhận một cách dễ dàng. KD nghĩ như vậy đó.

          Các bạn mến, anh Hùng "khớp" không kể chuyện tuổi thơ không phải là anh H không viết được. D nghĩ tại anh ngần ngại như một người anh ở quê D.

          Khi D viết bài Búp Bê xong, ngày hôm sau D có một cuộc điện đàm rất vui.

          - Hello cô láng giềng.

          - Hello ông hàng xóm, anh Q có khoẻ không?

          - Anh khoẻ, D này chị Hạnh nói D có lối hành văn giống những trang tuổi hoa xưa quá, bao năm rồi vẫn còn con nít.

          - Cám ơn anh với chị Hạnh, hôm nay được khen D mừng quá.

          - Đọc bài Búp Bê anh thấy mình như đang sống thật trong cái thôn nhỏ của mình, thấy mình đang chơi bên giếng nước, bên hầm trú ẩn mà anh không thể quên được. Quê mình nhà ai cũng có giếng nước, có hầm tránh đạn bom. Hạnh phúc biết bao khi mình có tuổi thơ thật đầm ấm, thật hồn nhiên, dễ thương bên cha mẹ đạo đức và hết mực yêu thương con cái. Rất vui khi có người đọc cảm nhận được như chính họ đang sống thật sự trong cái mà em muốn viết. Chị Hạnh nhắn với em là con búp bê của chị đã ra ngoài hàng "đồng lác" rồi (đồng lác là chỗ mua ve chai, nhôm nhựa). Ở bên trời Âu chẳng tìm đâu được cái giếng nước, cái hầm trú bom D à.

          - Sao anh không kể những chuyện bên bờ giếng đi.

          - Anh chịu, không viết được.

          - Anh không viết được hay anh không dám kể. Ở quê đốc vách có tai đấy, nhà này cách nhà kia có cái hàng dậu trồng lên thành hàng bằng những cây dâu tằm thôi. Hồi nhỏ mỗi kỳ hè về, ở bên này em thường nghe bác quát: "Mấy thằng giặc này, tắm nhanh lên đi, kỳ cọ cho sạch vào", rồi câu cuối mẹ anh nói gì anh còn nhớ không?

          - Lúc đó có thèm nghe mẹ nói đâu mà nhớ, còn lo tạt nước vào nhau.

          - Bác phét cho mỗi đứa một cái vào mông rồi bảo: "Cổ thì đầy ghét".

          Ở quê đứa trẻ nào cũng cái mặt thì trắng hồng, cái tai cái cổ thì vàng khè, mốc lên như bị lác. Anh, em cười vang với nhau trong điện thoại, anh bảo:

          - Ừ, quê mình trời lạnh, trẻ con chơi đùa nhễ nhãi mồ hôi, chiều về ra bờ giếng múc nước chỉ rửa mặt mũi tay chân quấy quá rồi leo lên giường ngủ. Cứ một tuần mới được người lớn nấu nước đem ra bờ giếng luộc lại cho hai lần, chắc "cổ đầy ghét" thật đấy chứ.

          - Đó thấy chưa, đâu phải anh không biết kể mà tại anh không dám kể vì anh ở dơ sợ chị Hạnh cười.

          - Chị Hạnh lúc nhỏ mặt mũi còn dơ hơn anh. Dung sao bây giờ nói nhiều thế, hồi đó không chịu mở miệng để anh nhờ.

          - Thôi chào anh chị nhé, hôm nay nhờ nói nhiều mà D được nghe anh nhận tội vui quá.

          - Cho anh chị hỏi thăm cả nhà nhé.

          - Dạ

          Thân Ái

          KimDung

          Comment


          • #6
            Trong lúc ''trà dư tửu hậu'', có người bạn ngẫu nhiên đề cập đến chuyện nhan sắc. Anh ta cho rằng vẻ đẹp dễ thu hút sự chú ý của người khác phái nhưng muốn được yêu thích vẫn cần phải có cái duyên. Duyên là gì, điều này khá dễ cảm nhận nhưng không dễ kê khai cho cho rạch ròi. Phải chăng duyên là dáng đi tha thướt, là nước da bánh mật, là má lúm đồng tiền, là cái răng khểnh, là ánh mắt nhìn sâu thẳm, là giọng nói ngọt ngào, là nụ cười tươi tắn như hoa, ... hay duyên phải là một sự phối hợp tự nhiên và ăn ý giữa một số những đặc điểm vừa kể?

            Có lẽ viết văn cũng có những đặc tính như thế. Có nhiều người viết rất ''cứng'', ngôn ngữ chọn lọc, ngữ pháp vững vàng, đề tài thâm thúy như một số tác phẩm đã được giải thưởng. Tuy nhiên văn của họ vẫn không cuốn hút người đọc, có lẽ chỉ vì thiếu duyên mà khốn nỗi cái duyên này lại không có trường lớp nào có để truyền dạy được.

            Búp Bê là đoản văn rất có duyên của KD, trong đó người đọc dễ dàng tìm thấy một phần quá khứ của mình, không những chỉ với những chi tiết nho nhỏ mà còn kèm theo những cảm xúc rất thật. Đã bắt đầu đọc là phải đọc luôn một mạch cho đến hết mà không thể dừng lại ở bất kỳ chỗ nào.

            Có người nhất định không chịu viết về kỷ niệm ấu thơ của mình, chẳng hiểu vì sợ chữ nghĩa vô duyên hay vì ... cổ đang có đầy ghét?

            Comment


            • #7
              Dung ơi! Xung quanh giếng chắc cây cối lên tốt lắm hả?!!!

              Comment


              • #8
                Các bạn mến,

                Muốn biết ngày xưa của ai đó thế nào, thì hãy nghiên cứu cẩm nang bói toán do Hiền và KD biên soạn nhé.

                Đoạn 14 phần 12 trang 62 ghi rằng:

                Ai ”khớp” không dám kể về thời thơ ấu, thì người đó lúc nhỏ hay rủ bạn đi bắt dế. Thân hình đã mỏng cộng với đôi tay nhanh như điện xẹt nên luôn chụp được chú dế to.

                Người này mang trong người một khuynh hướng rất khác với các trẻ em khác cùng xóm, là thích đổi dế to cho bạn để lấy con dế nhỏ.

                Trang 60 có một đoạn nhìn hiện tại đoán quá khứ như thế này:

                Người nào có thói quen, ngủ dậy là mở máy tính lên liền, 2 mắt vẫn còn ghèn xanh, để xem bài mình đã post vào đêm hôm trước có còn lem nhem không, thì là người có ký ức tuổi thơ chiếm đến ½ của não. Thói quen hồi nhỏ: Cứ thích soi gương chung với chị Hạnh, nên cứ thấy mặt mình "sạch" rồi, đâu cần phải đi rửa mặt nữa . Hi Hi

                Thân ái

                Hiền


                Comment


                • #9

                  Marguerite

                  HN và các bạn mến,

                  Gần bờ giếng người ta không cho cây mọc um tùm vì sợ rắn và muỗi, thường thì gần đó người ta hay trồng những bụi thảo dược như:

                  - Cây Gừng: Củ gừng ngoài việc dùng làm gia vị trong thức ăn người ta còn dùng để đánh gió mỗi khi bị trái gió trở trời. Lá gừng dùng nấu nước tắm cho thơm.

                  - Cây Xả: Củ cũng dùng làm gia vị khi nấu ăn, còn lá nấu nước gội đầu cho thơm tóc. Ngoài ra mùi xả còn trừ được muỗi, muỗi ngửi mùi xả là bay đi hết.

                  - Cây Nghệ đen: Người ta lấy củ sắt lát ngâm với rượu đế, dùng xoa tay chân mỗi tối trước khi đi ngủ, để chữa và phòng ngừa bệnh thấp khớp. Người lớn bảo khi hoàng hôn xuống cũng là lúc mọi người sinh hoạt bên bờ giếng, mùi thơm của nghệ thoát ra từ lá nghệ cũng làm cho người ngồi gần đó hít vào, cảm thấy dễ chịu và bớt nhức mỏi sau một ngày dài làm việc.

                  - Cây Lọ nồi: Dùng để chữa phỏng, rơ miệng em bé cho sạch những bợn sữa đóng trong miệng.

                  - Cây Ngải cứu: Dùng chữa đau bụng do bị lạnh hay cầm máu.

                  - Cây Mã đề: Dùng làm thuốc thông tiểu, chữa ho hay đau mắt đỏ.

                  - Cây Lá lốt: Dùng cho các chứng phong thấp, sưng khớp, ra mồ hôi tay hay chân hay bị rắn cắn.

                  Nhà KD còn có những bụi hoa Lazy, không cần ai chăm sóc mà nó vẫn cho hoa màu hồng, màu cam, màu đỏ suốt năm, làm vui vẻ mọi người. Những bụi hoa Marguerite cứ thả xuống là nó mọc lên một cách dễ dàng. Khi nở những bông hoa có cánh trắng muốt vây quanh cái nhụy tròn to lồ lộ màu vàng tươi. Nhìn nó thật tầm thường đơn sơ nhưng vẫn sáng lên với cái cung cách thanh tao hạnh phúc. Cái hạnh phúc không cầu kỳ, không xa vời mà thật đơn giản, thật gần gũi, ấm êm như cảnh mọi người trong gia đình đang sinh hoạt quanh bờ giếng. Chị em D đứa nào cũng thích hoa Marguerite.

                  Take time to be friendly with each other; it is the road to happiness.

                  Tất cả những cây mọc quanh bờ giếng thường rất tốt vì chúng được phù sa bồi đắp hai lần mỗi tuần. Chúng còn tốt hơn cả vựa lúa của đồng bằng sông Cửu Long kể cả khi người ta chưa xây các đập thủy điện trên thượng nguồn sông MeKong. Mỗi năm chỉ được phù sa bồi một lần. Phải không Hồng Nhung?

                  Hiền à, Dung mở sách bói trang 60 tìm mãi không thấy quẻ nhìn qúa khứ nói mò ra hiện tại, tìm mãi lật ngược về trang 59 thì thấy nó ở giữa trang 59 Hiền à,

                  Thân Ái

                  KimDung


                  Comment


                  • #10


                    Test: lấy bài viết từ trên mạng để post vào diễn đàn

                    HẠNH PHÚC BÌNH DỊ CỦA TÔI- Phạm Hằng



                    Cuộc sống luôn chứa đựng những lo toan bộn bề nhưng cũng có biết bao điều thú vị luôn hiện hữu quanh ta, nếu ta biết lắng nghe và tận hưởng. Tận hưởng và học cách tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình sẽ khiến mỗi ngày trôi qua đều ghi dấu ấn trong đời.

                    Ai đó đã nói rằng tận hưởng cuộc sống cũng giống như khi ta nấu một món ăn, rất cần sự tinh tế của người đầu bếp để chọn lựa gia vị và nêm nếm sao cho thật đậm đà. Mỗi loại gia vị đều góp phần làm cho món ăn thêm hấp dẫn. Mỗi cung bậc cảm xúc, mỗi sự việc xảy đến trong đời đều có ý nghĩa của riêng nó.

                    Tôi luôn tâm niệm, cuộc sống có thú vị hay không là ở cách mỗi người cảm nhận, và hạnh phúc luôn cần được chăm chút từ những điều nhỏ nhất. Trong việc nấu nướng, khi học được một công thức nấu ăn mới, tôi đều linh động trong khâu nêm nếm gia vị sao cho phù hợp với khẩu vị từng thành viên trong nhà. Cùng một món ăn nhưng nêm nếm riêng hoặc làm nước chấm riêng. Chồng tôi thích ăn cay nên phần nước chấm của anh tôi cho nhiều ớt hơn một chút và nhất định phải có hạt tiêu. Con trai tôi còn nhỏ nên phần canh của cháu tôi nêm nhạt hơn phần của hai vợ chồng. Chỉ vậy thôi mà mọi người đều cảm thấy ngon miệng. Công việc nội trợ đã giúp tôi rút ra một bí quyết, đó là cần biết gắn kết những điểm chung, dung hòa sự khác biệt, tôn trọng sở thích của mỗi người.

                    Đâu phải cứ sơn hào hải vị mới là ngon? Một món ăn ngon còn là ở tấm lòng người nấu và ở cả cách người dùng thưởng thức nó. Tình cảm yêu thương đặt vào món ăn cũng là một loại gia vị cho món ăn thêm đậm đà. Biết trân trọng công sức của người nấu sẽ khiến ta cảm thấy ngon miệng hơn. Một câu khen ngợi, một lời khích lệ của người ăn chẳng phải sẽ khiến người đầu bếp vui hơn và dốc sức nấu ăn ngon hơn hay sao?

                    Không biết có khập khiễng không khi tôi so sánh việc lựa chọn gia vị cho món ăn cũng như lựa chọn người bạn đời phải phù hợp với mình, thay vì dựa trên tiêu chí cái gì cũng phải tốt nhất. Điều đó tránh được tâm lý so sánh bạn đời của mình với người khác rồi dễ sinh chán nản về nhau. Vợ chồng tôi, mỗi người đều có những điểm chưa hoàn hảo nhưng cả hai đều trân trọng nhau, nếu có gì không phải thì góp ý nhẹ nhàng để cùng nhau tiến bộ.

                    Anh hay đi công tác xa, chỉ có tôi và con trai ở nhà. Tôi tự nhủ ở nhà chăm con sẽ không nhàm chán, nếu biết tự tạo niềm vui cho mình. Với tôi, chỉ riêng việc được chăm sóc con đã là niềm hạnh phúc. Bởi một mai lũ trẻ lớn lên, tôi sẽ chẳng còn được ôm ấp bao bọc chúng nữa. Hai mẹ con nghĩ ra đủ trò để chơi và tôi không quên chụp lại những khoảnh khắc đáng yêu của con. Khi con khóc, con cười, con bi bô tập nói đều có ý nghĩa biết bao. Rồi cái cách con háo hức ngồi xổm dòm vào bát chè mẹ múc, vừa ăn vừa thổi, cái miệng xinh ngọng nghịu “Mẹ, mẹ ngon ngon” cũng đủ làm trái tim người mẹ tan chảy.

                    Tôi yêu văn học nên lúc rảnh tôi thường đọc sách và làm thơ. Những giây phút quý giá cho riêng mình khiến tâm hồn tôi thanh thản hơn, sống bao dung hơn, giúp tôi có một tinh thần thoải mái và tràn đầy năng lượng.

                    Anh biết tôi vất vả nên mỗi lần về nhà, như để bù đắp cho tôi, anh giúp tôi nấu nướng, giặt đồ, dẫn hai mẹ con đi ăn, đi chơi. Anh tự tay cắt tóc cho con, chơi đùa cùng con. Con trai tôi cười tít mắt khi được bố cho cưỡi ngựa nhong nhong. Anh cũng vui vì được sống lại tuổi thơ của mình. Thời gian ít ỏi ở bên nhau khiến chúng tôi thêm trân trọng nó. Tôi càng thương anh vì lo kinh tế gia đình mà phải chấp nhận đi làm xa. Tôi hiểu, dù không được ở bên hai mẹ con nhiều nhưng lòng anh vẫn luôn hướng về mái ấm. Xa nhà, ngày nào anh cũng gọi điện về chỉ để nghe giọng nói của hai mẹ con. Chỉ điều đó thôi đã khiến lòng tôi thêm ấm áp.

                    Cuộc sống gia đình tôi chính là món ăn mà tôi là bếp trưởng. Gia vị chủ đạo tôi chọn cho gia đình mình là yêu thương chăm sóc và quan tâm chia sẻ, đồng thời thêm vào đó một chút giận hờn, một chút thứ tha sao cho hài hòa để giữ lửa hạnh phúc.

                    Phạm Hằng


                    Comment


                    • #11
                      Một nhạc trưởng sẽ cảm thấy rất tự tin và thoải mái khi điều khiển một ban nhạc hay, nhưng khi bắt buộc phải đối phó với một ban nhạc dở thì sao? Không phải ai cũng may mắn có được cái "hạnh phúc bình dị" như của tác giả để mình có thể thi thố tài năng và tha hồ nêm nếm. Cuộc sống không chỉ toàn có bông hồng, vì thế người ta luôn cần chuẩn bị tinh thần cho những gì không hề mong đợi nhưng vẫn cầu mong cho những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

                      Comment


                      • #12
                        Các bạn mến,

                        KD cho là một nhạc trưởng mà điều khiển được ban nhạc tèm lem mà bền đỗ, đó là người nhạc trưởng đa tài, có nhiều đức tính tốt. Đáng khâm phục.

                        Luôn có tinh thần trách nhiệm, chịu đựng cao, nhún nhường, khéo léo, can đảm, cần cù ....và cuối cùng là TÌNH YÊU . người nhạc trưởng đã thật tình yêu thương cái ban nhạc tèm lem đó, nên người nhạc trưởng có thể phải HY SINH tất cả những niềm vui riêng của mình cho đến hơi thở cuối.

                        Song le người nhạc trưởng cũng là con người, cũng có giòng máu đỏ đang luân lưu trong cơ thể bằng xương bằng thịt, nên vẫn có hỉ, nộ, ái, ố, trong trường hợp không gặp hoa hồng mà gặp cây hồng hay gốc hồng này, thì nhạc trưởng rất cần có được sự cảm thông của những người đứng ngoài ban nhạc tùm lum này.

                        Điều đáng tiếc là những người nhạc viên đã không chịu nhìn ra cái tình yêu mến và sự hy sinh của người nhạc trưởng để cố sửa mình cho đỡ lỗi đức công bằng với nhạc trưởng và thêm sáng sủa cho chính mình.

                        Hạnh phúc không thể tìm thấy ở nơi một người biết hy sinh và một người biết ích kỷ.

                        ThânÁi

                        KimDung

                        Comment


                        • #13
                          Hiền đã chọn post bài " hạnh phúc bình dị" của Phạm Hằng vì H nói H thấy người phụ nữ trong bài có 1 gia đình giống gđ KD và H muốn được KD chia sẻ khi đọc bài này, có nhgĩa là H muốn KD chia sẻ cách tạo dựng hạnh Phúc?

                          Hạnh phúc không dễ mà cũng không khó, nhưng có nhiều khúc mắc lắm. Với KD thì lời nói là quan trọng, biết cách nói, nói đúng lúc cũng không kém phần quan trọng để tránh đổ bể và chết người, nói những lúc chưa nên nói, nói vội vã sẽ có kết qủa ngược KD đã vấp phải lỗi này rồi. KD hẹn ngày gần đây sẽ chia sẻ kinh nghiệm tìm hạnh phúc mà D biết được.

                          Thân Ái

                          KimDung

                          Comment


                          • #14
                            Các bạn mến,

                            Hôm nay KD đi thăm cô em bà con và 2 em bé mới sanh của nó. Nhìn thật dễ thương cái cảnh 2 cô bé mới 2 tháng tuổi, bú no, nằm riu riu con mắt, lắng tai nghe bà nội đọc truyện cho nghe.


                            Nhớ lại ngày xưa James cũng được bà và mẹ hát ru cho ngủ, kể truyện cổ tích cho nghe. Khi qua Úc James có em bé, mỗi khi đi học về là cậu xà vào phụ mẹ coi em, thay tã cho em, cho em uống nước, cho em bú sữa, ẵm em và đọc sách cho em nghe. vì lúc đó đời sống của KD còn chật vật lắm, cũng nhờ làm việc trong hãng của nhà nên KD vừa dệt vừa đưa mắt coi 2 đứa nhỏ, những khi bận qúa thì cứ cho 2 đứa nhỏ mấy quyển truyện hay 1 mớ giấy xếp hình, James vừa dạy em chơi vừa đọc sách cho em nghe.


                            Chuyện đọc sách cho con trẻ nghe đều mỗi ngày rất quan trọng cho sự phát triển trí thông minh của trẻ.

                            ThânÁi

                            KimDung

                            Comment


                            • #15
                              Các bạn mến,

                              Chắc ai cũng thấy là gia đình KD may mắn ghê, có James thật là ngoan cáng đáng việc chăm sóc em và dạy em học.

                              Joey từ khi còn nhỏ xíu đã có anh lớn đọc sách cho nghe, nhìn hai anh em dễ thương quá . Như vậy cả hai anh em đều giỏi tiếng Anh mau lắm, đâu phải lo khi Joey bắt đầu đến trường ha.

                              Mới đến Úc cả gia đình H từ bố, mẹ đến con đều nói tiếng Anh kém lắm, hai đứa con hơn kém nhau có 1 tuổi thôi à.

                              Hai con mới bắt đầu đi học được 2 tuần thôi, mẹ đi đón con ở lớp mẫu giáo, bị cô giáo mắng vốn:” Sao ở nhà không chịu nói tiếng Anh với con, coi kìa tôi nói em bỏ cái hộp vào tủ mà em không hiểu”, H cãi: “ Gia đình tôi là người Việt Nam mới đến Úc, thì đâu nói tiếng Anh ở nhà”.

                              Hôm sau H đến trường khác xin học cho con, họ đưa đơn để trường cũ điền vào. Ông hiệu trưởng sắp xếp buổi nói chuyện với gia đình H có thông dich viên, sau khi nghe H trình bày,cô giáo và nhà trường xin lỗi và mong muốn gia đình H bỏ ý định chuyển trường đi.

                              Rồi hai đứa nhỏ nhà H ở lại trường cũ, học ở đó hết bậc tiểu học.

                              Thân ái

                              Hiền


                              Comment

                              Working...
                              X