Từ ngày rời trường cũ (RP) về trường ĐHSPGD, KD phải đến trường trên những chuyến xe bus nêm cứng người và người, người ta bảo nêm cứng như hộp cá mòi, đôi khi D có cảm tưởng còn hơn thế nữa.
Chiều nào cũng vậy, tan trường là ba anh em cùng nhau chờ xe bus trước cổng trường, đến SG cùng xuống cuốc bộ một đoạn đường dài, đoạn đường có hàng cây cổ thụ xoè tán rộng, nhiều bóng mát. D, Lệ Chi và anh cứ lâng lâng đi trên con đường Cộng Hòa êm ả đó.
Vào buổi chiều nọ, trời Sài Gòn xám xịt màu chì, gió cũng ồn ào từ đâu thổi đến, cuống cuồng lau khô sạch mồ hôi vương trên mình, quét sạch lá vàng khô trên đường, ba anh em cũng cuống quít theo gió với những bước chân thật vội vã. Qua khỏi đoạn đường có trường ĐHKH và trường Bác Ái đến đường Nguyễn Trãi thì những giọt nước rầm rập đua nhau đổ xuống, ba anh em chạy vào quán trú mưa, ăn kem và ngồi nhìn mưa rơi. Giọt nước đầu cơn mưa ném xuống đường nhựa, ném thật mạnh từ trên cao, nó vỡ vụn ra, mảnh vụn tung nhẹ lên thành bong bóng. Không đầy ít tích tắc sau bong bóng bể tan thành nước, nước cuốn nhau trôi trên lòng đường chảy vào ống cống rồi mất hút.
Cơn mưa lớn và dai đẳng, chưa tạnh dứt thì phố đã lên đèn, ba anh em cũng ra về. Anh và bạn theo đường Nguyễn Trãi đi về hướng Sài Gòn để về nhà, KD như mọi ngày rẽ vô Nguyễn Biểu đi tới đường Trần Hưng Đạo đón xe "lam" qua cầu chữ Y về chợ Rạch Ông. Hôm nay đi một mình trong mưa lất phất, những bụi mưa nhuộm màu đèn đường về đêm vàng úa. D vội vã bước cho mau kẻo lạnh, sợ bị cảm. Bỗng có tiếng xe Honda chạy sát bên mình, người ngồi trên xe nói lớn:
- Lên anh chở về, mau lên kẻo ướt rồi lạnh.
Giật mình, mở to đôi mắt nhìn, người đâu lạ hoắc mà nói như thân thiện lắm.
Chiếc xe Honda cứ rà rà chặn đường D đi, người đo lại quát:
- Lên xe, ướt hết rồi, lên mau kẻo lạnh.
"Ôi ! Lạy Chúa, Chúa ơi cứu con". D hoảng hồn chạy loanh quanh tìm cách trốn, lách qua người lái xe, cố chạy quanh quẹo để người ta khó đuổi được mình. Nhìn quanh trên đường chẳng có một bóng người, những dẫy nhà hai bên đường đều đóng kín cửa, trời cứ thản nhiên phun những bụi vàng héo hắt. D nhìn thấy từ phía xa có ánh đèn sáng yếu ớt từ trong nhà chiếu ra sân, lại có một chiếc xe tải chở hàng đậu chắn gần phía trước. D cố tìm cách chạy tới, chiếc Honda cũng cố ép D vào bên hông chiếc xe vận tải hòng túm được D. Nó ép D sát vào hông xe, D chui tọt xuống gầm xe, bò vội vào căn nhà đang mở cửa. Vừa bước vô, thấy mấy ông bợm trợn đang ngồi nhậu, nói năng ồn ào, tục tĩu, túm lại hỏi thăm D. Miệng D cứng đờ, toàn thân run bần bật, D bật khóc và nghĩ "Chúa ơi! Có bao giờ con tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa không? Sao toàn những ông trông ngầu đời thế này?". Một bà chạy ra cho D một ly nước, dắt D vào ngồi trên ghế. Một lúc sau D mới hoàn hồn kể lại chuyện xuýt bị người lạ bắt lên xe chở đi. Đám dân nhậu ồn ào nhốn nháo, tranh nhau nói:
- DM ! Lại mấy thằng đi bắt "bò lạc" rồi, DM nó!
Họ nói với D:
- Ngồi nghỉ cho phẻ rồi qua kiêu đàn em dẫn em dìa.
Vài phút sau một chàng thanh niên dong dỏng người, hoạt bát, nhanh nhẹn đến. Anh nói:
- Rồi chưa, theo anh. Anh đưa về tới nhà, đừng lo.
D tưởng chàng sẽ lấy xe chở D về, nhưng không chàng bảo:
- Qua bên bển gần xịt, anh dẫn em dìa bộ cho tụi nó thấy mặt.
Ngoài trời mưa đã tạnh hẳn, chàng nắm chặt tay D đi ngoài đường, thoạt đầu bước đi một đoạn còn thấy chiếc Honda lòng vòng, lảng vảng đi theo.
Chàng quát lớn, chỉ vào ngực:
- DM! Nhìn kỹ xem thằng này là ai rồi cút ngay đi.
Khi lên cầu chiếc Honda đã mất dạng từ lúc nào. Nắm tay D đi, anh chàng ngầu đời nói chuyện thật hoạt bát, lịch thiệp, không giống như khi D thấy anh làm dữ. Gió trên cầu thổi mạnh làm tóc D cứ bay tứ tung, hai tà áo dài cuốn vào chân chàng hiệp sĩ, chàng gỡ chiếc mũ len đang đội trên đầu chụp vô đầu D và bảo:
- Em lạnh lắm rồi, để anh lấy áo ra cho em mặc vô cho ấm.
- Không sao D không lạnh, sắp về tới nhà rồi. Anh đừng làm thế, cám ơn anh đưa D về.
- Anh biết em lạnh vì bàn tay em anh nắm chặt mà vẫn còn run.
- D sợ.
- Chưa hết sợ sao? Bây giờ có anh rồi, anh sẽ đưa em tới nhà an toàn.
- Lát nữa D sẽ nói anh rể D chở anh về.
Chàng hiệp sĩ cười lớn:
- Em khờ ghê, anh còn sợ ai ở khu này? Đúng ra em phải lo khi chở anh về rồi thì anh rể em có về nhà bình yên không?
D im lặng đi theo chàng.
Nhìn ra xa hai bên cầu, giòng sông tối thui và trên cầu chỉ có D với chàng hiệp sĩ. Thỉnh thoảng mới có một chuyến xe ‘’Lam’’ chở đầy khách đi về hướng Phạm Thế Hiển, gió vẫn còn thổi nhưng nhẹ hơn. Qua khỏi cầu, khu chợ Rạch Ông cũng vắng hoe, mấy người bán bắp nướng, bánh chuối nướng, hột vịt lộn ... hôm nay cũng đã dọn về hết, chỉ còn mỗi xe hủ tíu mì của chú A Sỏn héo hắt như đang ngái ngủ buồn thiu ngay đầu chợ. Đã đến nhà rồi, khung cửa sắt đã đóng kín, chợ búa đã ngủ yên, chàng hiệp sĩ chờ người ra mở cửa, khi D bước vô nhà an toàn chàng mới quay về.
Hôm đó đến 12 giờ khuya rồi mà D vẫn không thể ngủ được, cái cảnh hồi chiều cứ quay cuồng trong óc, sợ quá. D thì thầm cảm ơn Trời đã cho D gặp được những người nhìn bặm trợn ngoài mặt nhưng tâm hồn lại rất lương thiện. Suốt đêm D cứ nghĩ về họ, nghĩ đến cách ăn nói của người đường phố. Trước kia D thường không có thiện cảm và suy nghĩ không tốt với những người hay dùng chữ Đan Mạch (DM) đệm trước và sau mỗi câu nói. Kể từ đây thì khác rồi, mỗi khi nghe những từ này D chỉ thấy tiếng Việt thật tức cười. Không biết xuất phát từ đâu mà lại có những từ không đẹp này, vậy mà nhiều người vẫn thích dùng nó đệm cho câu nói của mình? Phải chăng người ta cố tình dùng nó để tạo thêm cái oai cho mình hay chỉ là những thói quen mà người ta ghiền nó như ghiền thuốc lá, cà phê hay phim ảnh, chắc muốn sửa cũng không được. Ôi! tiếng nước Việt của D, chính D cũng chưa hiểu hết.
Thân ái
KimDung
Comment