Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người
Nhớ duyên kỳ ngộ bước rời chân đi. (Kiều)
Hôm nay bước tới Sài Gòn,
Lòng trong ngơ ngác chỗ này là đâu?
Ngã 6 Lê Văn Duyệt ư? Khu vực mà ngày xưa rất quen thuộc với em. Xưa kia không tráng lệ như bây giờ nhưng ngày xưa thong dong nhàn hạ hơn.
Ngày ấy những chuyến xe đò miền trung từ ngã ba Dầu Giây nhập vào QL20 xe chạy tới ngã ba Vũng Tàu rồi nhập vào đoàn xe từ phía Đông Sài Gòn làm xa lộ Biên Hoà ồn ào tấp nập không kể ngày đêm. Xe bon bon qua trường ĐHSPKTTĐ qua khỏi cầu SG, trực chỉ con đường Hiền Vương, qua ngã 6 Lê văn Duyệt để tới bến xe đò miền trung ở Ngã 7 Lê Hồng Phong.
Ngày ấy mà may mắn ngồi trên chuyến xe đò vô SG trúng giờ tan học thì thấy con đường Hiền Vương mới ồn ào sống động làm sao. Bắt đầu từ khúc đường Hiền Vương - Cường Để . Đường Hiền Vương dưới những tàn cây cổ thụ hai bên đường vươn ra đã đủ sức hứng đỡ những tia nắng, làm mát dịu người dân SG đi trên đường. Ôi! những tà áo thiên thanh của nữ sinh trường Thiên Phước lẫn vào bộ đồng phục sơmi trắng, quần dài xanh dương xậm của trường Lasan Đức Minh làm dịu cả một khung trời khi bầy trẻ hồn nhiên lăng xăng e ấp dưới tàn cây me đại thụ. Những tia nắng Sài Gòn chiếu từ trên cao xuống qua tàn cây làm loang lổ mặt đường nhựa, những bóng đen lẫn với anh nắng vàng chói chan lập loè như đang múa điệu nhạc thiên thai. Xe tiếp tục chạy đến đoạn đường Hiền Vương - Bà Huyện Thanh quan, chạy thêm vài thước xe bị kẹt cứng ở Ngã 6 Lê Văn Duyệt thì tha hồ được ngắm những tà áo tơ lụa Hồng Hoa trắng nõn của các nàng SV ĐH Regina Pacis, lại còn lộn quyện vào những chiếc áo sơmi trắng học trò, chiếc quần dài xanh xậm của những cậu học trò đầu húi cao nhìn thanh tú, học trò trường Lasan Hiền Vương , rồi còn điểm thêm những chiếc áo màu xanh lơ trên chiếc váy xanh của những cô bé tháo vát lanh lẹ trường kỹ thuật Regina Pacis. Chưa hết, còn có cả những cô học trò trung học phổ thông Regina Pacis với chiếc áo học trò trắng, váy nâu duyên dáng. Đám học trò làm trắng cả bùng binh ngã 6 Lê Văn Duyệt. Màu trắng toát ra từ những khuôn mặt ngộ nghĩnh, tinh nghịch, ngây ngô, yêu đời cũng làm giảm bớt cái nóng SG trong sự cảm nhận của người Cao Nguyên.
Cũng ngày xưa ấy thỉnh thoảng có buổi tan trường KD cũng được cô bạn ngồi cạnh trong lớp học tên Thanh Mai chở trên chiếc PC đi dạo một vòng quanh khu vực ngoài trường. Qua những con đường Bà Huyện Thanh Quan, Tú Xương, Nguyễn Thông, Hiền Vương để ngắm đất trời, ngắm người qua lại rồi trả KD về lại trường. Ngày đó KD ở nội trú, đến lớp chỉ đi qua mấy bậc thang lầu và dãy nhà ăn nên KD chỉ thấy cảnh tan lớp chứ không thấy cảnh tan trường nếu không có Thanh Mai.
KD còn nhớ vào mỗi ngày Chủ Nhật rãnh rỗi không phải lo mua bán những thứ cần cho mẹ, KD và mấy cô bạn nội trú thường rủ nhau trốn cơm nội trú đi tản bộ ra bùng binh ngã 6 rẽ xuống đường Lê Văn Duyệt, tìm đến cái quầy 375 Lê văn Duyệt của nhóm sinh viên Thanh Lao công để ăn bánh cuốn, ăn chè, uống nước giá rẻ dành cho SV. Tụi D không tham gia sinh hoạt với nhóm SV ở đó, chỉ đến ăn no bụng rồi cuốc bộ về. Có tuần thì đi quần bấy ngõ ngách chợ Nguyễn Thông mà chẳng mua gì về, mục đích chỉ là đi ăn quà vặt.
Tìm về trường xưa, mọi sự đều đổi thay, chỉ một đoạn đường Hiền Vương còn phảng phất chút hương xưa, những tàn cây me đại thụ gợi nhớ khi trở lại đây. Nhớ mãi bài học La Rentrée ngày đó, ngày tựu trường hai hàng me bên đường đổi màu xanh lá non, trên cành đeo những quả mới nở hơi hơi bầu, dưới gốc cây bên đường những lá me khô rụng cùng với những cánh hoa héo màu vàng ố phủ dầy.
Bây giờ SG đổi mới hết rồi. Người, thì có nhiều người “lạ”. Cái ngã 6 quen thuộc gần trường xưa kia mà còn ngỡ ngàng đến kinh ngạc, tưởng mình đi lạc mãi nơi đâu.
Chiều hôm bước tới Sài Gòn
Ngẩn ngơ xa vắng lối mòn còn quên
Bước chân khấp khểnh não nề
Bâng quơ ngơ ngẩn lối về là đâu?
Trời xanh cõng đám mây chì
Bồng thêm những búi sợi mì cháy đen
(sợ quá khi nhìn thấy dây điện giăng chi chít trên không)
Cơn mưa làm ướt Sài Gòn
Dường như tiên đoán tủi hờn trong em
Nước sao nước chẳng về nguồn
Nước trơ ra đó nhìn buồn người qua
Một mình bì bõm một mình
Chờ người không đến, một mình chờ nhau
Sáng nay nắng xuống Sài Gòn
Trời buông tia nắng chói chan xé lòng
Uất hờn òa vỡ tim em
Mặn màu máu mắt ngập thềm thủ đô.
Trách sao tia nắng vô hồn?
Nắng ơi! sao nỡ đốt buồn lên em?
EM ƠI!! SÀI GÒN HÒN NGỌC VIỄN ĐÔNG
EM ĐÂU RỒI, CÒN HAY MẤT EM ƠI!
Ngẩn ngơ xa vắng lối mòn còn quên
Bước chân khấp khểnh não nề
Bâng quơ ngơ ngẩn lối về là đâu?
Trời xanh cõng đám mây chì
Bồng thêm những búi sợi mì cháy đen
(sợ quá khi nhìn thấy dây điện giăng chi chít trên không)
Cơn mưa làm ướt Sài Gòn
Dường như tiên đoán tủi hờn trong em
Nước sao nước chẳng về nguồn
Nước trơ ra đó nhìn buồn người qua
Một mình bì bõm một mình
Chờ người không đến, một mình chờ nhau
Sáng nay nắng xuống Sài Gòn
Trời buông tia nắng chói chan xé lòng
Uất hờn òa vỡ tim em
Mặn màu máu mắt ngập thềm thủ đô.
Trách sao tia nắng vô hồn?
Nắng ơi! sao nỡ đốt buồn lên em?
EM ƠI!! SÀI GÒN HÒN NGỌC VIỄN ĐÔNG
EM ĐÂU RỒI, CÒN HAY MẤT EM ƠI!
Thân ái
KimDung
Comment