Announcement

Collapse
No announcement yet.

TRI ÂM TRI KỶ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • TRI ÂM TRI KỶ

    TRI ÂM TRI KỶ

    Nghe lời vừa ý gật đầu,

    Cười rằng: "Tri kỷ trước sau mấy người".

    (Đoạn trường tân thanh)


    [justify]Khái niệm “tri âm tri kỷ” bắt nguồn từ sự tích về Bá Nha và Tử Kỳ:

    Bá Nha đời Xuân Thu là một người có tài đàn. Chung Tử Kỳ là người biết thưởng thức âm nhạc. Khi Bá Nha ngồi gảy đàn, bụng nghĩ đến núi, thì Chung Tử Kỳ khen: “Tiếng đàn chót vót như núi cao”. Lúc Bá Nha đánh đàn, lòng nghĩ về sông nước, thì Chung Tử Kỳ nói: “Tiếng đàn cuồn cuộn như nước chảỵ”.

    [/justify]

    Sau khi Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha đập vỡ đàn, bảo rằng: “Trong thiên hạ không ai còn được nghe tiếng đàn của ta nữa”.

    Tử Kỳ được gọi là bạn tri âm của Bá Nha.

    Tri âm là hiểu tiếng, tri kỷ là hiểu lòng.

    Tri âm dễ kiếm, tri kỷ khó tìm.

    Tri âm là khi ta nói ra, người ta có thể hiểu mình, tán đồng với mình, cũng có thể là hùa theo mình, a dua mình.

    Tri kỷ là không nói ra người ta vẫn biết lòng mình nghĩ gì, hoặc nói một đằng nghĩ một nẻo người ta vẫn biết đích thực trong lòng ta nghĩ gì.

    Mình nói ra để người khác hiểu mình đã là khó (tri âm) nhưng không nói ra mà vẫn có người hiểu mình mới là tri kỷ.

    Chúng ta thường tự hỏi: ai là người tri kỷ của nàng Kiều, là một câu hỏi hết sức thú vị. Từ trước đến nay đã có không ít người đề cập đến vấn đề này. Căn cứ vào chữ nghĩa trong Truyện Kiều và những mối quan hệ tình cảm của nàng Kiều, người thì nói đó là Kim Trọng, kẻ thì cho đó là Từ Hải. Người thì quả quyết: chỉ có Thúc Sinh mới thực sự là tri âm tri kỷ của Kiều… Người Việt Nam xưa nay thường dùng cụm từ tri âm tri kỷ để chỉ những đôi bạn hoặc những cặp vợ chồng “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”. Đó là những đôi bạn, những cặp vợ chồng hiểu nhau, thương yêu nhau, luôn quan tâm đến nhau, tạo điều kiện và giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Tri âm, tri kỷ đều những là từ Hán - Việt mang hàm nghĩa: người bạn tâm đắc, thấu hiểu tâm tư tình cảm của mình. Bá Nha - Chung Tử Kỳ, Lý Bạch - Đỗ Phủ, Nguyễn Khuyến - Dương Khuê, Xuân Diệu - Huy Cận… là những đôi bạn như thế. Được tin Dương Khuê mất, Nguyễn Khuyến than thở: Rượu ngon không có bạn hiền/ Không mua không phải không tiền không mua/ Câu thơ nghĩ đắn đo không viết/ Viết đưa ai, ai biết mà đưa… Tôi cho đó là những câu thơ thể hiện một cách đầy đủ, sâu sắc tình bạn tri âm tri kỷ.

    Từ quan niệm về tình bạn, tình vợ chồng tri âm tri kỷ, đi sâu tìm hiểu ai là người tri kỷ của nàng Kiều. Người đầu tiên phải kể đến là chàng Kim. Mối tình Kiều - Kim là mối tình đẹp nhất, trong trắng nhất, nên thơ nhất, chung thuỷ nhất điều đó là lẽ hiển nhiên không cần phải bàn cãi. Nhưng Kim Trọng có thực sự là tri kỷ của Thuý Kiều hay không, thiết nghĩ cũng nên xem xét lại. Chàng Kim Phong tư, tài mạo tót vời/ Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa. Mới gặp chàng lần đầu nàng Kiều đã xao xuyến, rạo rực, mơ tưởng: Người đâu gặp gỡ làm chi… Kiều yêu chàng đến mức “khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan”…Nhưng trong quá trình tiếp xúc giữa hai người, theo tôi, có ít nhất ba lần Kim Trọng tỏ ra chưa thật hiểu nàng Kiều. Lần thứ nhất là lúc chàng nghe nàng đánh đàn: Khi tựa gối, khi cúi đầu/ Khi vò chín khúc khi chau đôi mày. Kiều vừa đàn xong, Kim Trọng “góp ý” ngay: Rằng hay thì thật là hay/ Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào/ Lựa chi những khúc tiêu tao/ Dột lòng mình lại nao nao lòng người.

    Nếu thực sự hiểu nội tâm của Kiều, hiểu sự tiên cảm của Kiều, chắc chàng không nhận xét và khuyên bảo một cách nông cạn như thế. Lần thứ hai là khi “sóng tình dường đã xiêu xiêu”, Kim Trọng đã có những cử chỉ, hành động “ra chiều lả lơi” với Kiều. May mà Kiều kịp thời ngăn chặn: Thưa rằng đừng lấy làm chơi/ Dẽ cho thưa hết một lời đã nao… Điều đó cũng chứng tỏ Kim Trọng chưa thật hiểu Kiều, chưa thật sự tôn trọng Kiều. Nàng phải buộc lòng dạy cho chàng bài học về “đạo tòng phu”. Lần thứ ba là khi hai người gặp nhau sau mười lăm năm xa cách, để giữ thể diện cho chàng và không muốn mang tấm thân ô nhục của mình vấy bẩn đời chàng nên nàng quyết định “đem tình cầm sắt, đổi ra cầm cờ”. Ấy thế mà trong cái đêm động phòng, Kim Trọng vẫn cố kèo nài nàng để làm “chuyện ấy”. Một lần nữa buộc lòng Kiều phải tìm lời lẽ thuyết phục: Người yêu ta xấu với người/ Yêu nhau mà lại bằng mười phụ nhau/ Cửa nhà dù tính về sau/ Thì còn em đó lọ cầu chị đây/ Chữ trinh còn một chút này/ Chẳng cầm cho vững lại dày cho tan/ Còn nhiều ân ái chan chan/ Hay gì vầy cánh hoa tàn mà chơi… Bấy giờ Kim Trọng mới ân hận và thú nhận là mình đã hiểu sai về nàng: Chừng xuân tơ liễu còn xanh/ Nghĩ rằng chưa thoát khỏi vành ái ân… Vì những lẽ trên, nên theo tôi, Kim Trọng chưa thật xứng đáng là người tri kỷ của Kiều.

    [img]http://www.daihocsuphamkythuat-thuduc.org/gallery/var/resizes/Shared/HungMnguyen/Hinh%202%20%286%29-214829748.jpg?m=1495635607

    [/img]

    Người thứ hai là Thúc Sinh. Mối tình Thúc Sinh - Thuý Kiều không đẹp, không trong trắng bằng mối tình Kim Trọng - Thuý Kiều. Nhưng bù lại Thúc Sinh có lẽ là người tình có nhiều điểm tương đồng với Kiều hơn cả. Thúc Sinh chính là người đã “phục sinh” cho Kiều. Hoàn cảnh đưa đẩy vào chốn lầu xanh, Kiều xem như mình đã chết: Mặc người mưa Sở, mây Tần/ Riêng mình nào biết có xuân là gì và Vui là vui gượng kẻo là/ Ai tri âm đó mặn mà với ai. Mặc dù khách làng chơi toàn cỡ Tống Ngọc, Tràng Khanh nhưng duy nhất chỉ có Thúc Sinh là chinh phục được Kiều: Sớm đào tối mận lân la / Trước còn trăng gió sau ra đá vàng…/ Miệt mài trong cuộc truy hoan/ Càng quen thuộc nết, càng dan díu tình.

    Làm xiêu lòng một cô gái còn ngây thơ trong trắng không khó, phục sinh một phụ nữ mà cõi lòng đã băng giá còn khó hơn nhiều. Nếu không thực sự tài năng và có tấm lòng chân thực không thể làm được. Về tài cầm kỳ thi họa thì chỉ có Thúc Sinh là sánh được với Kiều. Hai người vẫn thường chơi cờ, họa đàn với nhau (Kim Trọng chỉ có nghe chứ chưa bao giờ họa đàn với Kiều). Làm thơ hay như nàng Kiều (Ví đem vào tập đoạn trường/ Thì treo giải nhất chi nhường cho ai) thế mà phải bái phục Thúc Sinh. Nàng khen thơ chàng “lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu”. Và kiếm cớ “lòng còn gởi áng mây Hàng” (nhớ cha mẹ) nên “họa vần, xin hãy chịu chàng hôm nay”. Thế mới biết Kiều rất nể phục Thúc Sinh (Kim Trọng chỉ làm quan chứ không hề thấy làm thơ).

    Nếu không thực sự thương yêu Kiều dại gì Thúc Sinh phải vung tiền cứu Kiều ra khỏi lầu xanh và quyết chí lấy nàng làm vợ. Những ngày tháng sống với chàng Thúc là những ngày tháng nàng Kiều hết sức hạnh phúc “hương càng đượm, lửa càng nồng”. Vì thế nên khi chia tay Thúc Sinh, Kiều cảm thấy vô cùng cô đơn, trống trải: Người về chiếc bóng năm canh/ Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi/ Vầng trăng ai xẻ làm đôi/ Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường… Nếu Thúc Sinh nghe lời Kiều thú thực với Họan Thư, mọi chuyện chắc sẽ khác. Việc không làm theo lời dặn của Kiều, chứng tỏ Thúc Sinh cũng không thực sự hiểu Kiều, cộng với tâm lý khiếp sợ trước thế lực gia đình Họan Thư đã phá hỏng tất cả. Thúc Sinh bỏ mặc Kiều bơ vơ một mình trong cơn họan nạn: Liệu mà xa chạy, cao bay/ Ái ân ta có ngần này mà thôi! Như vậy, Thúc Sinh đâu có xứng đáng là người tri kỷ của Kiều.

    Người thứ ba là Từ Hải. Không dềnh dàng “sớm mận, tối đào” như mối tình Thúc Sinh - Thuý Kiều. Từ Hải - Thuý Kiều vừa mới gặp nhau đã “hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa”. Chỉ nghe Kiều nói một đôi câu khiêm nhường là Từ Hải đã “vừa ý gật đầu” và xem Kiều là người “tri kỷ” của mình ngay. Có người nói đây là mối tình “sét đánh”. Thực ra, Từ Hải đến với Kiều chỉ vì sắc đẹp ‘nghiêng nước nghiêng thành” của nàng. Còn Kiều đến với Từ chủ yếu là tìm thấy ở Từ một chỗ dựa vững chắc cho cuộc sống trôi nổi, bấp bênh của mình. Không như Thúc Sinh - Thuý Kiều, cặp Từ Hải - Thuý Kiều gần như là sự tương phản. Từ Hải “vai năm tấc rộng, thân mười thước cao”, còn Kiều thì “liễu yếu đào tơ”; Từ Hải “thanh gươm yên ngựa”, còn Kiều thì “cầm kỳ thi họa”; Từ Hải bộc trực, nói năng có phần bỗ bã “mắt xanh chưa để ai vào, có không ?”, còn Kiều thì nói năng nhẹ nhàng, bóng bẩy, chữ nghĩa “Tấn Dương được thấy mây rồng có phen”… Qua cuộc đối thọai giữa Kiều và Từ Hải trong lần Kiều thuyết phục Từ Hải ra hàng, ta thấy độ vênh rất lớn giữa hai người. Từ cho rằng: Bó thân về với triều đình/ Hàng thần lơ láo, phận mình ra sao/ Áo xiêm ràng buộc lấy nhau/ Vào luồn ra cúi công hầu mà chi/ Sao bằng riêng một biên thuỳ/ Sức này đã dễ làm gì được nhau… Trong khi đó, Kiều lại khuyên Từ nên về với triều đình: Sao bằng lộc trọng, quyền cao/ Công danh ai dứt lối nào cho qua ? Chỉ chừng ấy thôi cũng đủ thấy họ không phải là những người “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”. Việc Nguyễn Du không lần nào tả nàng Kiều đàn cho Từ Hải nghe chắc cũng có lý do của nó. Phải chăng vì Từ không phải là một Chung Tử Kỳ ? Từ Hải là ân nhân hơn là người tri kỷ của Kiều.

    Vậy chẳng lẽ không có ai thật sự là người tri âm tri kỷ của Kiều ? Xin thưa: có đấy! Theo tôi, người đó không ai khác ngoài đại thi hào Nguyễn Du. Nhà thơ là người hiểu Kiều hơn ai hết, thương Kiều hơn ai hết. Chính Nguyễn Du là người cảm nhận hết vẻ đẹp hình thể tuyệt vời của nàng Kiều: Rõ ràng trong ngọc trắng ngà/ Dày dày sẵn đúc một toàn thiên nhiên. Chính Nguyễn Du hiểu và thể hiện một cách sinh động vẻ đẹp tâm hồn của Kiều. Đó là đức hy sinh, tâm hồn đa cảm, tình yêu thuỷ chung, tấm lòng vị tha của nàng. Nguyễn Du rất khâm phục tài làm thơ, tài đàn của Kiều. Và không ai thấu hiểu và cảm thông với những nỗi đau khổ mà Kiều phải chịu đựng như Nguyễn Du. Nhiều lần ông đã lên tiếng bênh vực cho nàng: Thịt da ai cũng là người/ Lòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau!



    Bạn bè thì nhiều nhưng người thật sự tri âm tri kỷ rất hiếm. Gặp được người bạn tri âm tri kỷ là niềm hạnh phúc không có gì sánh được. Thật bất hạnh cho những ai trong đời không có bạn tri âm tri kỷ. Nàng Kiều đã may mắn gặp được Nguyễn Du như là sự bù đắp những nỗi khổ đau mà nàng từng chịu đựng. Và theo tôi, hai câu: Mấy lời tâm phúc ruột rà/ Tương tri dường ấy mới là tương tri, nàng Kiều nói với Nguyễn Du có lẽ phù hợp hơn là nói với chàng Kim.

    Con người luôn sống trong một môi trường xã hội nhất định: gia đình, trường học, công ty, xí nghiệp, … Trong quá trình đó các cá nhân có sự tác động qua lại lẫn nhau. Sự tác động này đã điều chỉnh thái độ, hành vi của cá nhân và nhóm dẫn đến quá trình xã hội hoá cá nhân, hình thành nên những hiện tượng tâm lý đặc trưng của nhóm.


    Tình yêu được ví như một cuộc phiêu lưu vừa hồi hộp vừa rộn ràng, một cảm xúc rung động xuyến xao và là động lực thúc đẩy trong cuộc sống.

    Nó có ý nghĩa ngất ngây, say đắm, đôi khi là sự tổn thương, và không định hướng được mối quan hệ của mình sẽ đi đâu về đâu. Tuy nhiên, kèm theo đó, “thất tình” lại giống như một cơn sốt, một cái xiết chặt trong cổ họng, và một cơn nhức nhối không có âm thanh - đối lập hoàn toàn với niềm vui sướng và thoải mái. Bạn tự hỏi, người “tri âm tri kỷ” của mình ở nơi đâu?

    Xin đừng nghĩ rằng “tri âm tri kỷ” là một người vô cùng đặc biệt. Có thể người ấy đang ở bên cạnh bạn, chỉ có điều bạn không nhận ra thôi. Khác với những người khác, người ấy đem lại cho bạn nhiều niềm vui và mối liên lạc mang cảm xúc tích cực để giúp bạn nhận ra mình là ai. Bạn sẽ thấy mình thật quan trọng trong mắt người ấy. Khi cả hai ở bên nhau, thế giới bỗng yên bình. Vì vậy, yêu là phải gắn liền với hạnh phúc và niềm hân hoan.



    Thần ái tình có thể dắt bạn đi khắp nơi, từ đại dương mênh mông, những cánh đồng xanh tươi bạt ngàn, đến những vùng đất, sa mạc khô cằn, đầy gai góc. Và trong cuộc hành trình khắc nghiệt ấy, bạn sẽ gặp những người mà bạn tưởng rằng yêu quý mình thật sự nhưng thực chất lại đang thực hiện ý đồ một “bản hợp đồng” ngầm: ăn miếng trả miếng.

    Nghĩa là: Em cho tôi cái này thì tôi sẽ cho em cái kia. Nếu tôi nói “không” hoặc bày tỏ những cảm xúc thành thật của mình, em có quyền phản ứng bằng cách giận dữ, bực tức hoặc tỏ ra lạnh lùng với tôi. Kết quả là, tôi không còn là mình nữa và đánh mất lòng tự trọng của mình trong mắt em. Tôi tìm kiếm một sự bằng lòng nơi em và giá trị của mình một cách khổ sở. Và khi em từ chối tình cảm của tôi, dường như mặt trời không còn chiếu sáng nữa. Con tim tôi thắt lại, bị bóp nghẹt đau điếng. Tôi đã không giữ được cá tính của mình!

    Bạn nên biết rằng, tình yêu không phải là nguyên nhân làm cho bạn thất bại. Nó có một đôi cánh tự do và luôn luôn tìm thấy đường về. Dù cửa chính có bị khoá thế nào đi nữa, tình yêu vẫn tìm ra được một cửa sổ đang mở để vào nhà.

    Người ta cũng có thể chỉ tri âm một khía cạnh nào đó tùy “chuẩn mực” đạo đức hay lối sống, lối cảm, lối nghĩ của riêng mỗi người. Có người thân nhau vì cùng sở thích bóng đá, “ăn bóng đá” ”ngủ bóng đá”. Lại có người “biết” nhau vì cùng chung sở đoản... chơi cờ hay... tá lả! Điệu nghệ hơn có đôi bạn thân nhau chỉ vì cùng sở thích “bước nhẩy hoàn vũ” chẳng hạn... Đẳng cấp hơn có người chơi với nhau vì cùng chung “gu nghệ thuật”, tranh cổ điển, nhạc tiền chiến, nhạc Văn Cao, nhạc Trịnh Công Sơn, nhạc Phạm Duy, Đoàn Chuẩn vân vân. Thế thôi cũng là quý rồi; ở đời mình biết cho nhau niềm vui thường nhật!

    Cám ơn đời cho ta những bè bạn

    Đã giúp ta chia sẻ những buồn vui

    Sánh bước bên ta qua ngày dài vô tận !

    Cám ơn đời cho ta bạn tình,

    Đã cho ta biết thế nào là yêu thương

    Sưởi ấm tim ta qua mùa đông giá lạnh

    Đã cùng ta xây ngôi nhà hạnh phúc …
    .


    Muốn làm được tri âm, tri kỷ, phải biết cho đi, đề rồi cuộc đời, nhân gian sẽ… tặng lại. Mấy ai đã hiểu được tri âm, tri kỷ tận ngọn nguồn?

    Suốt đời Thuý Kiều vẫn băn khoăn, canh cánh bên lòng, “ai tri âm đó mặn mà với ai?” Tri âm còn chưa có, nói gì đến tri kỷ?

    Còn bạn ...



    Thân tặng cô học trò năm xưa ĐHSPKT-TD ....:rose:



    :caphe::caphe::caphe::caphe::caphe::caphe::caphe:: caphe::caphe::caphe:


    REFERENCE

    1. VIETNAM FEDERATION OF UNESCO ASSOCIATIONS.

    http://unescovietnam.vn/vnf/index.ph...phm&Itemid=277)

    2. Turnonyourinnerlight

    http://phamdinhtructhu.blogspot.ca/2...la-tri-am.html
    https://drive.google.com/file/d/1N-m...ew?usp=sharing

  • #2
    Cám ơn anh Khang đã thường xuyên góp mặt trên DD với những bài viết hay.

    Comment


    • #3
      Theo ý kiến một số bạn:

      TRI KỶ là:

      Là người kiên nhẫn lắng nghe ta kể lể đủ điều, nhất là về… những ấm ức, buồn bực, những khát vọng… xa xôi mà chẳng bao giờ nhìn đồng hồ tính toán thời gian… Là người thường khuyên ta cứ khóc cho thật thỏa để buồn bực vơi theo…

      Là người hiểu ta nhất. Cha mẹ sinh ra ta nhưng chỉ người ấy biết được ta nghĩ gì , buồn gi, vui gì, muốn gì… dù đôi khi, ta chưa kịp nói gì…

      Là người ta muốn được chia sẻ đầu tiên khi ta tràn ngập niềm vui hay nặng trĩu nỗi buồn hay… chỉ mong manh những dự cảm, những linh cảm… mông lung. Là người ta mong tìm đến nhất khi ta đau khổ muốn hét lên, muốn khóc cho thật to… Và sau khi được nói, được hét, được khóc… với người ấy, những muộn phiền ưu tư sẽ nguôi ngoai… để ta nhẹ lòng hơn.

      Là người ta có thể nói thật nhất mọi ý nghĩ của mình ngay cả những “mảng khuất tâm hồn” mà ta không dám phô bày trước đám đông, hay với bất kì người nào khác… kể cả những người thân…

      Là người dám chế giễu những thiếu sót của ta, những sai lầm của ta… hùng hồn, bất bình… cứ như ta đang gây điều đó cho người ấy mà chẳng sợ ta phật lòng hay bực mình… Và bao giờ sau đó cũng cho ta những lời khuyên rất chân thành…

      Là người lặng lẽ chắt chiu cho ta những hạnh phúc giản dị nhưng chẳng bao giờ kể công…

      https://drive.google.com/file/d/1N-m...ew?usp=sharing

      Comment


      • #4
        KD có lần nghe người lớn gọi Ng̃ Du là "Quan Thúy Kiều".

        Ng̃ Du thuộc dòng dõi quan nhà Lê, vì thời cuộc đổi thay tiên sinh phải ra làm quan với triều Nguyễn, nhưng với quan niệm trung quân của mình "trung thần bất sự nhị quân " Ng̃ Du lúc nào cũng đau đáu mang trong mình những gì của tiền triều. Thơ của ông lúc nào cũng như buồn rầu than khóc.,

        Ng̃ Du đã đem tâm sự ấy gởi gấm vào tập truyện Kiều, vì người đời xú danh trục lợi, đã dễ mấy ai tri âm mà dám tỏ bày tâm sự riêng của mình nên mới nói:

        Một mình mình biết, một mình mình hay.

        Đọc truyện Kiều KD thấy Ng̃ Du đã vẽ ra cả một xã hội, từ ông quan xuống lính, từ người lương thiện cho đến những người chưa biết sót thương là gì. Ng̃ Du là một thi sĩ lại là một nhà tâm lý tinh thâm, thấu suốt được nhân tình thế thái , soi được cái khuất khúc của lòng người ông tả cái xã hội rất chân và rất thật. Vì có ý để than thân mình nên câu văn rất thấm thía say sưa:

        Rằng hay thì thật là hay

        Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào

        Bao nhiêu gian truân xảy ra trong truyện kiều cũng bởi chữ tình mà ra. Con người là phàm nhân vì đã có thân thì phải có tình. Trung thần, hiếu tử, liệt nữ kỳ nam, vì có một tấm lòng trung với triều Lê như Kiều vì có tình hiếu nghĩa với cha nên đang khi "đầu xanh chưa tội tình gì" mà bị cơn gia biến phải giang hồ. Thương cho số kiếp con người có nhiều chìm nổi khắt khe. Buồn cho một xã hội hiếm hoi cái thiện tính, trong xã hội cứ có một người vừa hiểu ta thì lại có nhiều người dập xuống.

        Cuối cùng thì Ng̃ Du cũng là người uyên thâm Phật pháp, trong truyện Kiều đã bày tỏ rõ ràng về thuyết nhân qủa của nhà Phật, Truyện Kiều được kết thúc bằng hai câu thơ:

        Thiện căn ở tại lòng ta

        Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài

        .

        Cái tâm thanh bạch của TK không dễ gì đối đầu với những vô thường của vạn vật nên những cố gắng đó đã thấu đến trời và những gian truân khổ ải của Kiều đã được trời cứu vớt. KD đọc và ngẫm cả cuộc đời TK thấy Tâm của Kiều lúc nào cũng mang Hiếu với Nghĩa. KD rất thích đoạn Kiều gặp lại Kim Trọng, Kiều hạnh phúc lắm, qua tiếng đàn của Tk:

        Xưa sao sầu thảm , nay sao vui vầy.

        Nhưng Kiều có cách tự xử rất cao :

        Chữ trinh còn một chút này

        Chẳng cầm cho vững lại giày cho tan.

        Kiều thì như thế còn những người có tâm thiếu thiện tính thì sao

        Càng cay nghiệt lắm, càng oan trái nhiều.

        Ngày xưa khi còn ở với ông bà cha mẹ D hay được nhắc câu; "con ơi, không sao đâu Trời hại mới sợ chứ đời hại có gì mà lo" hay "Thế mới gọi là trần gian". Tri âm tri kỷ trắc trở đủ bề thôi KD cũng giống tiên sinh chọn GIÊSU là bạn tri âm tri kỷ là dễ nhất.

        Đó là những suy nghĩ lẩm cẩm của riêng D, muốn chia sẻ với mọi người.

        Thân ái

        KimDung

        Comment


        • #5
          Cảm ơn KD đã đọc bài viết và chia sẻ với mọi người.:caphe:

          Đêm dài hơn, khi mong ngóng trông chờ,

          Một tiếng ngâm một lời thơ bình dị.

          Biết trong đời ai đã thành tri kỷ ...

          Dẫu một mình không gặp, ... vẫn tri âm!


          https://drive.google.com/file/d/1N-m...ew?usp=sharing

          Comment


          • #6
            Trên thế gian này muốn làm tri âm, tri kỷ coi chừng trở thành người "làm ơn mắc oán" . Anh Cừ có người quen, gia đình xào xáo, anh ta mượn rượu để quên sầu nhưng nó chẳng quên cho, như thi sĩ Vũ Hoàng Chương đã viết:

            Có ai say để quên sầu

            Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn

            Giữa khuya anh còn gọi " John, tao không còn muốn sống". Thấy anh chàng bỏ làm, cứ uống rượu hoài, có khi lang thang trong sòng bài uống bia suốt đêm. Anh Cừ mới đem về nhà ở chung ít bữa, mục đích là giúp anh trở lại bình thường, không say, không đòi chết nữa. Còn chuyện của anh khi sáng suốt tự anh giải quyết lấy. Vậy đó mà người ngoài nhìn vào lại nghĩ sai cho mình, làm sao mà giải thích.

            Anh Khang thấy ở đây có bạn tri âm tri kỷ không? Nếu có thì KD thấy cũng sợ, đó là aC chứ là KD coi chừng bị tạt acid.

            Thân ái

            KimDung

            Comment


            • #7
              Cho đến nay, vẫn chưa có ai xác minh được tính cách chân thực của câu chuyện Lưu Bình, Dương Lễ. Có lẽ tác giả đã hơi cường điệu (exaggerate) khi viết chuyện này với mục đích khuyên người đời nên cư xử tốt với nhau hơn. Có nhiều cách để giúp đỡ người bạn nói trên, nhưng đem người đó về nhà dường như là cách không nên chọn lựa. :P

              Comment

              Working...
              X