Nơi một góc trời quê hương. Nước cứ chảy, mây cứ trôi, ngày qua ngày, tháng dần qua. Đám trẻ trên cái giòng kênh cứ lớn, chúng lớn lên trong căn nhà lá dừa tềnh toàng vách lá, mái lá, hay lớn lên trong căn nhà gỗ ba gian lộng lẫy. Vì nhà trong quê không có đồ chơi xinh đẹp bán ngoài tiệm, không có bánh kẹo ngon ăn thường xiêng như trẻ sống ngoài phố chợ. Mỗi buổi tan học về là cả đám ù té ra ngoài mương rạch . Tuổi thơ chân quê lì lợm và nghịch ngợm lắm, chịu chui rúc mọi nơi kiếm tìm ba cái cây dại ngoài bờ ngoài bụi làm qùa ăn chơi, thứ gì cũng ăn, rồi nhảy tòm xuống kinh lặn ngụp dưới nước kiếm đồ chơi bằng những hạt trái mọc trên sông nước. Dzậy đó mà ngày nào cũng có đồ chơi, có qùa chia nhau ăn. Mặt mày đứa nào cũng hớn hở dzui dzẻ.
Qùa quê hào phóng, bờ mương bờ rạch có hằng hà sa số những trái cây ăn được nhưng hào phóng nhất vẫn là loại trái mà cái móc và trái có màu sắc và hình dáng giống nhau, nhìn khỏe, cùng đen thủi đen thui, cùng cong như cái lưỡi hái của người nông dân cắt lúa. cây cho con trẻ đồ chơi suốt mùa Xuân, có cái ăn khi vào Hạ. Ngày còn nhỏ bày trẻ quê không biết nó là cây mọc hoang hay cây trồng mà chỉ biết cây mọc trên đất nhà ai thì nó thuộc về chủ đó. Ai muốn ăn thì phải vào hỏi xin, khi hỏi xin thì được chủ nhà dễ dãi cho hái, muốn ăn bi nhiêu thì hái bi nhiêu tùy thích. Lũ trẻ xin hái mỗi ngày đều được, hái tự do cả hoa lẫn trái giống như hái những trái cây mọc dại mà không hề bị la rầy vì cùng là bà con xóm giềng, sống quấn qúit bên nhau.
Dân Nam Bộ là dzậy đó, khi gặp người nói đặc sợt giọng miền tây nam bộ là đã nhìn người đó là bà con xóm giềng, và đích thị người ấy đã được đi cầu dừa ăn trái ô môi. Vì ăn không biết bao mùa trái Ô-Môi, uống bao khạp nước phèn, bao khạp mắm quê hương để người dân nam bộ có giọng "con Bìm Bịp gọi Lục bình lững lờ trôi theo con nước ven bờ sông quê Ngoại" (người miền nam quấn qúit với ngoại nhiều hơn nội KD đọc trong sách thấy vậy???) . Cái giọng đùng đục ảm đạm, nhừa nhựa, mằn mặn, ngòn ngọt trong cuống họng như đang ngậm Ô-Môi được thể hiện rõ qua tiếng hò xàng xênh hòa tiếng đờn cò rít lên nghe mà buồn da diết não nuột. Cái giọng đặc sợt những lam lũ, bộc trực và bao dung ấy mới rưng rức tình quê trong lòng người con Nam bộ.
Cây Ô-Môi.
Trong trái tim tôi nỗi nhớ nhà
Nhớ ô môi nở đẹp Tha La
Nhớ từng hàng dậu, ngôi đình cũ
Nhớ tiếng chuông rung, nhạc thánh ca
Anh đã về thăm xóm Đạo chưa?
Sông xanh in bóng những tàn dừa?
Ô môi, ngũ sắc, vườn hoa trái
Vẫn nở hoa tươi mặc nắng mưa?
(Nguyên Đỗ)
Nhớ ô môi nở đẹp Tha La
Nhớ từng hàng dậu, ngôi đình cũ
Nhớ tiếng chuông rung, nhạc thánh ca
Anh đã về thăm xóm Đạo chưa?
Sông xanh in bóng những tàn dừa?
Ô môi, ngũ sắc, vườn hoa trái
Vẫn nở hoa tươi mặc nắng mưa?
(Nguyên Đỗ)
Con kênh dài hun hút chia đôi đồng lúa xanh rì, trội lên một cây ô-Môi cao lớn xum xuê bên bờ mương nhà bà Tư Lèo. Cây cao lớn như cây Điệp hay cây Me, thân nó màu nâu đen xậm, to bằng cỡ vòng tay người lớn. Đến mùa gío chướng cây rụng hết lá, cành bắt đầu trổ đầy hoa, hoa có màu hồng nở kín cây. Khi cây nở hoa, đám trẻ quê tan học về là từ nơi ngõ ngách nào cũng đổ về nơi cây dù hồng thắm rực trời, chỉ cần một vài đứa tới trước vô xin bà Tư cho hái bông, lượm bông chơi . Trẻ con chúng lượm hoa rơi, bẻ hoa , xúm nhau kết vòng hoa đội đầu làm công chúa, làm bông tai, làm vòng đeo cổ. khoảng nửa giờ sau dưới gốc cây hiện ra một bày "công chúa lọ lem" chơi trò rồng rắn, trò mèo đuổi chuột vang dậy cả một quãng đồng bình yên, chúng chơi cho đến xế chiều, vương niệm rụng tả tơi, mới trở về nhà
Ô Môi miền Tây.
Khi cây kết trái, những trái non màu xanh lục thoải mái treo tòng teng lẫn vài đám bông màu hồng còn phảng phất trên cây. trẻ con không đứa nào hái trái xanh vì chúng biết không ăn được. Theo ngày tháng trái lớn dần vỏ trái cứng lại, ngả sang màu nâu đen, có gân nổi ôm trọn từng khía, dài khoảng 40-50cm, cong như lưỡi liềm. Trái bắt đầu chín chớm đen như màu hạt dẻ vẫn chưa ăn được. Mấy trái thấp lè tè vừa tầm tay hái không bao giờ được ăn vì mấy đứa trẻ ham ăn, ngứa tay cũng bẻ lúc trái mới ngả màu đen hạt dẻ, đập trái ra chát ngằm ăn không được lại dục bỏ. Chờ cho tới khi trái có màu xậm như Dark chocolate người lớn mới dùng cây sào tre buộc móc sắt khèo trái xuống cho trẻ lượm. Cây Ô-môi từ lúc trổ hoa kết trái cũng hơn nửa năm dài.
Trái vừa hái xuống trẻ lấy cục đá hay đập vào thân cây cho nát lớp vỏ bên ngoài đặng lấy cơm ô-môi ăn, ăn liền khi trái mới hái xuống có mùi khăn khẳn chan chát lẫn vào với vị ngọt không ngon, trẻ trong quê giàu kinh nghiệm, lượm về để dành vài ngày sau mới ăn (có lẽ chờ trái bốc hơi nước keo lại thành mật như khoai).
Trái có hai đường gân chạy dài từ đầu đến cuống khi ăn đập bỏ vỏ ở hai mép bằng cách dùng dao vạt hay dùng đá đập, chặt ra thành khúc khoảng hai tấc, trong đó có chừng 20 lớp cơm ô-môi. Dùng tay ép hai đừơng gân bóp qua bóp lại hai cái xương cho xệu xạo múi mới bật ra rồi gỡ múi ô-môi đen nhánh tròn tròn như đồng 20 cent của Úc, ở giữa có hột dẹp hình trái tim màu ngà, trước khi ăn phải gỡ hột ra, chỉ ăn phần cơm màu đen. Cơm ô-môi cứng ngậm cho tan dần hay nhai bể lộp cộp cho cái vị ngòn ngọt quyện vào nước miếng làm đen ngòm cả miệng, nhòm nhèm cả môi. Trái ô-môi có vị ngòn ngọt hăng hắc, ăn lần đầu thấy thum thủm thơm thơm như mùi mắm khó ưa nhưng ăn hoài thì nghiền, nghiền ăn, ăn hoài trái ngọt đó đến tưa cả lưỡi.
Con nít ăn cơm ô-môi còn chừa hột lại chơi búng nhà chòi, búng đụng hột của bạn là thắng, đứa búng giỏi hết mùa có cả bao 2kg hạt. Hết mùa trái lại lấy hạt ra ngâm nước sôi cho hạt nở ra, hột trái tim phình to rồi đem chia nhau ăn, gỡi bỏ lớp dzỏ dzàng trong có lớp cơm đục dẻo dẻo, gỡ lớp cơm dẻo đó ăn, bỏ đi cái nhị con con, ăn lớp cơm dẻo thấy dai dai không có vị gì cả chỉ nhai nhai cho tan dần theo nước miếng, chỉ vậy mà vẫn ngon.
Đi trên cây cầu Dừa, hái trái Ô-môi là Miền ký ức bao la thấm đậm hồn quê của người dân miền sông nước.
Thân ái
KimDung
(KD viết theo lời kể của người Long Xuyên)
Comment