Announcement

Collapse
No announcement yet.

Tản Mạn Trong Ngày (122912)

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Tản Mạn Trong Ngày (122912)

    Bạn cứ xem đây là những phiến luận tản mạn trong ngày về những mặt trái / phải của cuộc sống vật chất đầy cạm bẫy trên những giá trị bề mặt hạnh phúc và đạo đức khác nhau. Nhãn hiệu "sĩ này sĩ kia" hay tệ nạn giới "đại gia" hay "trưởng giả" nẩy nở khắp nơi đua nhau hưởng thụ. Dân nghèo thêu dệt những mẫu chuyện tiếu lâm để chế diễu, còn giới "high class"cho đua đòi học hỏi đời sống vương giả qúy phái. Chúng ta cùng viết chia xẻ những nhận xét để cùng nhau trao đổi. Vì chính bản thân tôi cũng bị lôi cuốn vào trong những trào lưu đời sống như thế này.

    Bao nhiêu năm tôi cũng bôn ba "đua đòi" hay ráng “ép” cho các con con học ngành "sĩ" hoặc "sư", chạy “taxi” đưa các con đi bơi lội, basketball, soccer, học piano, võ thuật, hoặc mời thầy về dạy cho các cháu. Cũng chứng tỏ rằng mình cũng biết xài hàng "hiệu", biết "shopping", mua sắm "hàng độc", mua bán "online", biết hưởng thụ một đời sống sung sướng như ai. Đôi khi tôi cũng ước mong có căn nhà to lớn, sắm chiếc xe "Mercedes" hay “BMW” thật láng cón, iPhone iPad thay đổi lia chia, hay một cái đàn "grand piano" cho vẻ quý phái sang trọng. Mỗi lần mua nhà mới"upgrade" cho đúng tầm cỡ "kiểu” bây giờ. Dàn bếp lót gạch trang trí thật, nhưng hổng dám xài mà còn bọc toàn giấy nhôm "aluminum foil" cho khỏi dơ; thế mà không sợ hỏa hoạn hay thời tiết nóng lạnh cũng ráng nấu ngòai sân hay garage cho nó sạch và đỡ hôi nhà. Sàn nhà mới"upgrade" thảm, gạch men hay gỗ, bèn "bắt chước" phủ "plastic" để giữ sự bền lâu của thảm. Nhà thì rộng, quét dọn lau chùi cũng là một vấn đề cho các bà, đồ tốt hay quý giá đắt tiền đều được bao bọc bằng “nylon” cho khỏi bụi bặm. Ngay cả bộ salon “da” thật xịn nhưng hổng dám ngồi vì sợ dơ nên phủ khăn mền, ngồi trên sàn nhà mát người hơn. Kể ra cũng còn cả trăm thứ như là màn cửa, bông hoa, tranh ành, tivi, máy móc, chén bát, bông hoa, cây cỏ, vườn tược, v.v... Mua sắm nhiều mà không dám hưởng bao nhiêu, có phải chăng mình quá phí phạm không?

    Thật ra chính mình cũng phí phạm ít nhiều đời sống vật chất xa hoa. Do đó về ý thức cuộc sống cũng bị mơ hồ một chiều, mình cứ cho tư tưởng văn hóa và tập quán của tụi da trắng là nhất trong đám. Mình phải ở khu nhà Mỹ trắng, kinh doanh với nhiều khách Mỹ trắng, quảng cáo phải có mặt của Mỹ trắng, tái tử chính trị gia tài phiệt Mỵ trắng thì thích hơn, con cái phải chỉ chơi với Mỹ trắng, v.v... Còn đối với phe da "mầu" hay phe "nẫu" ta thì luôn có ít nhiều thành kiến hay kỳ thị – thua nó thì nó khinh - hơn nó thì nó ganh - bằng nó thì nó nói xấu. Bỗng chốc mình trờ thành vọng ngoại "thích đủ thứ", cái gì ta cũng muốn cho đầy đủ, sung túc, đẹp mắt, sang trọng, v.v... Cứ như thế, chúng ta cứ ngụp lặn chìm đắm si mê dục vọng mãi trong biển đời mênh mông. Đôi khi hiểu rằng mình "đầy đủ", muốn "dừng lại", nhưng sao khó quá !?...

  • #2
    Tết tới nơi,năm củ bước qua,năm mới tới,mọi người chúc nhau "an khang thịnh vượng",mà thiệt có tiên bạc mới làm mình bớt lo lắng. Đúng mình củng khuyên con cái có chữ sỉ chữ sư cho sau này nó có một cái nghề cho cuộc sống đở vất vả .

    còn như anh Cường Nếu gặp thời cơ kiếm tiền dể,không cực và nhiều (thí dụ như mình làm một sô ca nhạc chỉ có một đêm có thể kiếm vài chục ngàn,hay buôn bán có thể kiếm một ngày vài ngàn), thì mình cũng có thể sống một cuộc sống xa xỉ cho vui cuộc đời vì tiền quá nhiều,.

    Đám nhỏ con mình thì nó đua đòi,chắc tại vì mình tập cho nó,để nókhông thua bạn bè nó,và tới khi nó lớn nó đi làm tiền nhiều hơn nhưng người bình thường mà thấy cũng không dư ,tại vì tòan xài đồ hiệu ,và nhiều nhu cầu quá,thích sống luxus nhà rộng cho đáng với địa vị ,xe đẹp,........,bây giờ mình sửa nó lại cũng khó,phải khuyên lại từ từ.

    Tôi thì quen cuộc sống VN rồi,thích lúc nào củng có dư tiền một chút ,nhiều cũng tốt,nhưng chỉ cần lúc nào cũng có một chiếc xemua hơi mới và chạy tới bỏ để đi đến chổ này chổ kia về đến nhà,trong nhà đấy đủ,cái gì cần là có, ăn mặc lịch sự, có dư chút đỉnh để cho con cho cháu,vậy là thấy vui trong bụng rồi,và cũng cảm thấy lối xóm xung quanh nhìn mình với sự mến mộ hay có vài người hơi ganh tị ,kệ , vậy là mình tốt rồi,và hài lòng.

    Như bây giờ mình hơi già một chút,có lúc tôi nghỉ,,không biết con mình có biết gìn giử những gì mình đả làm cho nó nếu lở mình chết đi .

    Nhưng quên sự lo lắng đi,để sống.

    Comment


    • #3
      Tôi không mong ước gì nhiều, không mong giàu có nhiều tiền, không mơ làm triệu phú, chỉ cần sau khi mua được những gì mình muốn, còn lại một đồng là vui rồi.

      Mong ước thật nhỏ nhoi phải không ?

      Comment


      • #4
        Úi trời đất ơi! Đọc mong ước nhỏ nhoi của anh Ngô mà nổi da gà...hihihi..."chỉ cần sau khi mua được những gì mình muốn"...nếu anh Ngô thuộc thầy "Thích Đủ Thứ " điều đó có nghĩa là mơ làm triệu phú rồi...Mong là năm mới mong ước thật nhỏ nhoi của anh Ngô sẽ thành sự thật...nếu thành sự thật thì trong mong ước đó của anh phải có mong ước mua gì tặng XL nha hahaha...

        Comment


        • #5
          Chào anh Cường và các bạn ,

          Mình cũng xin chia xẻ vơí các anh chị vài cảm nghĩ về mặt trái phải của cuộc sống ở Mỹ.

          Ai cũng cần tiền và muốn có cuộc sống đầy đủ và sung sướng cả phải không? Giàu hay ngheò mỗi người có một cái số , trời cho mình may mắn có nhiều tiền thì mình cũng muốn có đời sống cao hơn và vươn lên với người bản xứ .Lúc mới qua thì người Việt mình ở chung appartement , ai cũng nghèo như nhau , tình hàng xóm quen biết rất thân mật , đi làm thì đi chung xe đỡ tiền xăng , sau thời gian dành dụm được 1 số tiền thì bắt đầu mua xe cũ , chạy tạm để đi làm rồi có ít tiền bắt đầu từ từ dọn ra mua nhà town house . Khu town house này ở thời gian , dân Mỹ đen dọn đến ở đông không còn an ninh như trước, mình cũng cần nói thêm không phải mình kỳ thị chủng tộc , nhưng đa phần dân mỹ đen con 4-5 đứa , ăn trợ cấp chính phủ , nhiều khi cha mẹ chẳng trông nom ngó ngàng con cái , để chúng ăn trộm ăn cắp làm mất an ninh trật tự khu xóm đang ở ,thế là dân Mỹ trắng cũng bắt đâù dọn đi khu nhà đắt tiền hơn , dân VN mình cũng vậy sợ con cái hư nên kiếm nhà single house để mua , vì bán nhà townhouse , down vào mua nhà lớn hơn , có vườn có garage riêng .Một số làm lương cao , mua nhà khu Mỹ trắng , nhưng thật tội cho những đứa trẻ Mỹ vàng, chúng lạc lõng trong lớp không ai chơi với , ai nói mỹ trắng không kỳ thị , chứ mình thấy Mỹ trắng rất là kỳ thị nhưng không dám nói ra thôi , Đưá trẻ đi học về ngày nào cũng khóc vì không ai chơi với , gia đình đành dọn khu trung lưu mix môt chút , nghĩa là có cả da trắng ,da đen , spainish , Asian , thì dễ sống hơn. Đó là con cái mình còn nhỏ ,khi mua nhà thường chú ý nơi nào có trường học tốt , chứ tụi nó lớn đi vào Đaị học rồi thì không sao , vì ở khu nhà sang thì nhà ai nấy ở mà an toàn hơn , có đều hơi buồn .

          Còn mua sắm đồ để dùng , có tiền thì mình cũng nên mua để mà hưởng chứ , để tiền đó làm gì . Như có caí xe đời mới có máy lạnh, máy ấm,ghế nệm êm, tội gì không hưởng, có GPS , đi đâu không sợ lạc. Mình cũng biết có người bạn , mua xe Mercedes . màu đen cáu cạnh , mua về trùm mền , để đó , cuối tuần mơí dám lái xe đi ăn phở , mà lái chậm rì , mình đi sau bực cả mình , nghĩ bụng " ông nào lái xe thấy phát ghét ,làm như ta đây có xe mới mercedes cho thiên hạ biết" Lái xe lên qua mặt xem ai dzậy? Té ra người quen ( nhưng không phải anh Cường) Đậu vào parking , sợ

          người ta quẹt trầy xe mình , đậu 2 chỗ . Không biết ai chơi rắn mắt , gạch xe ổng một đường , làm ông ra nhìn xe mà tiếc đứt ruột. Đồ mình mua về thì mình phải xài chứ , đời có bao lâu mà tiết kiệm , hư mua cái khác . Mình có bà mẹ chồng rất tiết kiệm , cái gì cũng để dành , may cho cái quần cái aó mới chả dám mặc,dám hưởng gì cả, để dành , đến khi chết phải bỏ vô hòm , chưa mặc lần nào cả , thấy phí và uổng làm sao .

          Mình được sống ở Mỹ vơí đầy đủ các máy móc update , có tiền thì mình cứ mua mà xài chứ , chỉ sợ không có tiền , mình đua đòi xài phung phí " Vung tay quá trán , ăn mày không kịp thôi" , chứ mình biết có những người xin trợ cấp chính phủ , xin nhà housing, welfare, Food stamp,medicare , mà họ xài sang lắm cơ, đi xe thì Lexus, Mercedes. Trong nhà thì Smart TV, Ipad , Iphone đơì mới , ăn uống thả dàn , tiền chuà mà , không xài hết làn sau họ cắt bớt . Họ sống thoải mái , không như mình phải chi tiêu căn cơ , cái sale giảm giá mới dám mua, lo đóng thuế. Mình thấy thật không công bằng , nhưng mình không làm như họ được . Mình phải công nhận dân Mỹ trắng họ có trình độ ý thức và lòng tự trọng cao, trung thành , thích giúp người chứ không ích kỷ như những dân tộc khác . Mình rất phục ông Warrant Buffet , nhà tỉ phú partner của Bill Gate . Tuy giàu nhưng ông vẫn ở căn nhà bình thường và vẩn lái chiếc xe cũ mà ông ưa thích . Còn tiền bạc , ông chỉ cho con cái 'Đủ tiền để nó làm ra tiền chứ không phải cho để nó không làm gi cả" ( khác với những đại gia VN mình). Còn bao nhiêu tiền của ông, ông cho vào quỹ Foundation của Bill Gate, vừa sinh ra lợi tức , mà vừa giúp người nghèo và làm các công tác từ thiện khác.Đúng với câu ông bà mình thường nói" Ăn ở có đức mặc sức mà ăn" " sởi lởi trời cởi cho , so đo trời cho co lại".

          Nói cho cùng nếu mình có nhiều tiền thì mình cũng nên hưởng và cũng nên làm phước giúp người , mình cũng vui hơn . Chứ tiền bạc cũng không ở với mình , mình chết có đem đi được đâu , có nhiều người giàu chưa chắc hạnh phúc . Như Linsey Lohan có bạc triệu mà cuộc đời có hạnh phúc đâu.Giaù chưa chắc đã sướng , như đàn bà có tiền thích mua hột xoàn thiệt bự , nhưng có dám đeo thường không? Đi ra chỉ sợ cướp , mang hoạ vào thân , chỉ đeo khi nào đi đám cưới đám tiệc cho bằng chị bằng em . Giàu quá cũng sợ cướp vào nhà , thôi cứ thường thường bậc trung , thích gì có đó như anh Ngô đi ( nhưng mà anh phải cho biết anh thích những gì trước để mình còn tính chứ ).Giả thử anh trúng số độc đắc Megas như đợt rồi 500 triệu , trừ thuế 50% , cho anh mua tất cả những gì anh thích cũng chưa hết số tiền đó và anh chĩ giữ lại $1, còn bao nhiêu anh dám cho vào quỹ ĐHSPKT hay lúc đó anh lại đổi ý .

          Như Kim Vân thì cứ " Ăn chắc mặc bền" , có xe chạy hoaì không hư là được rồi , chứ không dám sài sang như Mỹ 5 năm đổi xe mới một lần , để cho nền kỹ nghệ xe Mỹ phát triển chứ , nói vậy chứ mình chạy xe Honda 18 năm rồi 180 ngàn miles , chả sao cả chỉ có máy lạnh hư không sưả thôi.

          Nói cho cùng ăn chung ở mình thôi" Tri túc tiện túc hà thời túc , tri nhàn thiện nhàn hà thơì nhàn",Mình thấy đủ là đủ , mình thấy sướng là sướng. Nhưng sống ở đời mình cũng phải có nhửng ước mơ, " Mơ để mà sống" Giả thử như ngaỳ naò đó bạn giàu, có thật nhiều tiền ( chẳng hạn trúng số độc đác Megasbyte, bạn sẽ làm gì? Đó là câu hỏi mình muốn hỏi các bạn. Biết đâu được xứ Mỹ mà "the Dream will come true". Và hoỉ anh Cường sau khi anh đã có tât cả những gì anh muốn, anh nghĩ gì ? Người ta nói " Càng lên cao , càng thấy mọi vật nhỏ lại" có đúng không? Thân chúc các anh chị và các bạn " Cầu được ước thấy" .

          Comment


          • #6


            ...Hay hay lắm NL...Tài sản ở nhà cũ dọn dzìa nhà mới gần xong hết. Và bây giờ bắt đầu tăng cường của cải cho nhà mới đó hả. Dzu giỏi lắm đó. Thiệt là đa chữ nghĩa, đa tài năng. XL hâm mộ quá xá cở đi, và cứ đều đều tản mạn chuyện linh tinh để san sẻ với thầy cô và bạn bè nha. Ở đâu mà nghĩ ra được lắm lời lắm chuyện..hay hay thiệt đó.

            Tự biết mình số phải đi cày cực nhọc mới có tiền để trang trải mọi thứ, không thể có lộc từ đâu đưa đến nên XL hổng dám mơ xa xôi đến chuyện trúng số bạc triệu. Chỉ mong thấy ngày nợ tiền nhà được trả hết để còn party mời bạn bè ăn mừng tân gia dù đã ở nhà này đã lâu, nhưng chưa là của mình nên chưa thể ăn mừng tân gia. Mong ước thứ hai là 2 chiếc xe cũ kỹ thân iêu ơi hãy thương cho cái thân nhỏ nhỏ của ta, mi đừng có "đai" sớm trước ngày ta cúng "tân gia" để ta hổng phải mua xe khác trong thời gian này vì ta hổng muốn phải đều đều "ô vờ thai" 12 tiếng một ngày, hổng làm nỗi như trước kia nữa rồi. Làm sao ta có thời gian để "sờ pen thai" với thầy cô, bạn bè ở Diễn Đàn đây. " Cầu được ước thấy"..Hichic..cầu giản dị như vậy mà chắng được..Mở đầu năm mới, xe một chiếc đã lăn đùng ra rồi. Chả muốn "ước thấy" điều đó đâu khi nghĩ đến chuyện phải đi làm thêm..

            Hichic...Buồn quá đi.. Hehehe...thôi thì mở hình anh Cường cười tin tít mắt, hình các bạn cười vui hả hê để mà thấy lòng vơi nhẹ đi điều đang bận tâm trí..và cũng để xả xui...lấy hên đầu năm...hehehe...Một phương thức xả xì trét hữu hiệu đó các bạn ui...



            Xuân Lan
            :heart:

            Comment

            Working...
            X