Announcement

Collapse
No announcement yet.

Món quà Giáng Sinh - O. Henry

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Món quà Giáng Sinh - O. Henry


    Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

    Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhầm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

    Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

    Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố New York.

    Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm "Jim", James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

    Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

    Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

    Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.

    Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

    Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

    Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.

    Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"

    "Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi."

    Suối tóc nâu đẹp tuyệt vời buông xuống.

    "Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

    "Hãy cắt nhanh đi! Và đưa tiền cho tôi" Della nói.

    Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

    Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

    Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: "Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!" Cô tự nhủ "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?"

    Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

    Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Đừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui vẻ, em có một món quà rất hay cho anh này!"

    "Em đã cắt mất tóc rồi à?" Jim hỏi.

    "Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà!" Della nói.

    Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?"

    "Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"

    Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy."

    Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có được nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

    Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi, Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.

    "Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này."

    Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu."

    Đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.

    Thanh Bình chuyển ngữ.


  • #2
    Hi anh Hùng,

    Cảm ơn anh đã sưu tầm những chuyện ngắn xuất sắc cho web nhà. Thời tiểu học, cuốn sách dịch đầu tiên T đọc là quyển 'Tâm Hồn Cao Thượng' cuả cụ Hà Mai Anh (dịch từ quyển 'Les Grand Coeurs' cuả De Amicis), đọc và thấy yêu vô cùng những lá thư cuả người cha gửi cho đưá con trai mới cắp sách đến trường, những lá thư luôn bắt đầu bằng 'An Di con,...' dạy cho trẻ biết kính thầy, mến bạn, yêu gia đình, yêu tha nhân và tổ quốc, không rẻ rúng kẻ khốn cùng hay những người sống trong cảnh không may. Lớn thêm một chút yêu mến những quyển truyện cuả Pearl S. Buck, thương cảm cho nàng Quế Lan trong Gió Đông Gió Tây (East Wind: West Wind), tội nghiệp đời sống cuả những người cần lao trong 'Đất Lành' (The Good Earth) hay 'Người Mẹ' (The Mother), đọc những quyển truyện cuả bà mà rớt nước mắt. Người dịch rất quan trọng, dịch sao cho thoát mà vẫn sát với nguyên bản mới là tài, truyền bá được những áng văn hay.

    Thân mến,

    Trúc

    Comment


    • #3
      Cám Ơn Anh Hùng đã post phần đầu của một câu chuyện cảm động . "Phần sau" được bạn đọc viết thêm bằng tiếng Việt, ít cảm động hơn nên không cần người chuyển ngữ . Mời các bạn đọc tiếp !

      ... Vì cả hai đang sống ở Mỹ nên sau Giáng sinh Jim cầm receipt và cái kẹp tóc lặng lẽ ra khỏi nhà . Với số tiền trả lại cái kẹp tóc cộng thêm một tí khéo léo về ăn nói , Jim đã mua lại được cái đồng hồ của anh . Trên đường về Jim hy vọng sẽ làm Della vui sướng vì thấy sợi dây cô ấy đã bán tóc để mua không trở thành vô ích .Thật không may cho anh ta, sau khi trở về nhà tìm hoài không ra sợi dây đồng hồ đành phải ngồi chờ Della để hỏi cho ra chuyện .

      Khi Della mở cửa bước vào, Jim hoàn toàn ngạc nhiên chỉ vì Della thay đổi kiểu tóc mà cô ta đẹp lạ lùng ! Thế nhưng chưa kịp hỏi , Della đã lên tiếng :

      - Em thấy anh đem cái kẹp tóc đi trả thì em cũng đem sợi dây đồng hồ đi trả để có một ít tiền đi uốn tóc, đợi khi nào tóc em dài ra thì chúng ta sẽ có lại chính cái kẹp tóc và dây đồng hồ đó . Những thứ bị khách trả lại sau một thời gian sẽ on sale ở các tiệm 'Half of half', ở đó giá cả gần như cho không, tại sao chúng ta phải mất công giữ .

      Jim !#?!



      Thân ái

      NTT

      Comment


      • #4
        O. Henry là bút hiệu của nhà văn Mỹ William Sydney Porter (1862 – 1910). Những truyện ngắn của ông được nhiều độc giả yêu mến vì thường mang tính chất hóm hỉnh (wit), lối chọn chữ khéo léo, nhân vật dễ gần gũi và kết thúc đầy sáng tạo. Nếu tác giả còn sống và biết được có một người VN đã viết thêm đoạn kết một cách rất duyên dáng cho một trong những sáng tác nổi tiếng của mình, chắc ông sẽ rất vui lòng !!!

        Comment


        • #5
          Anh Hùng ơi , nay mới có tháng chín hà, còn những 3-4 tháng nữa mới giáng sinh lận , chưa chi anh đã lo chọn quà giáng sinh rồi. Cám ơn anh đã đăng những truyện ngắn chọn lọc . Các dzăn sĩ web nhà dạo này lười và trốn đâu mất tiêu nên không được thưởng thức những áng văn hay và vui của các dzăn sĩ "cây nhà lá vườn" nên hơi buồn nhỉ? Truyện "con bướm trắng" hồi đệ thất NL có đọc lúc đó buổi tối sợ ma quá chừng , bây giờ đọc lại thấy vẫn hay.

          Comment

          Working...
          X