Announcement

Collapse
No announcement yet.

NGƯỜI CHA

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • NGƯỜI CHA


    Dạy con BHTQ.

    Trời đất sinh ra đạo bố con,

    Con thời yêu bố, bố thương con,

    Lời ăn nết ở con nghe bố,

    Lẽ phải điều hơn bố dạy con,

    Bố phải răn con là đạo bố,

    Con nên nghe bố mới là con,

    Ngày sau, hiếu thuận con thờ bố,

    Ai cũng khen cho bố có con.

    Lần đầu tiên trong phòng trưng bày nghệ thuật, cha nó với gương mặt rạng rỡ, trên tay cầm ly rượu đỏ còn đầy. Cha nó nói cười rất hoạt bát với những người thưởng ngoạn đến chúc mừng cha con nó. Nhìn cha nó hôm nay trẻ hơn mấy tuổi, khác với nét mặt nghiêm nghị mọi ngày.

    Mới cách đây khoảng một tháng, nó luôn chần chừ, lưỡng lự mỗi khi có việc cần nhờ đến ba. Nó luôn phải cầu cứu mẹ, nó biết ba nó vẫn thương và sẵn sàng giúp khi nó cần đến ba. Nhưng với nét mặt suy tư rất đăm chiêu, những đường vạch ngang trên cặp chân mày làm nó chưa gần được với ba nó.

    Từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ nó vẫn còn thích câu chuyện 'ông trời tạo dựng người cha' do bà nội và mẹ nó kể:

    Khi tạo nên người cha, ngài dựng một cái khung thật cao. Có một vị nữ thần đi ngang qua dừng lại xem xét hồi lâu rồi hỏi:

    - Thưa ngài sao người cha lại cao thế? Nếu ông muốn hôn những đứa con thì ông phải qùi gập người xuống. Khi ông muốn chơi bắt bi, chơi đánh cù, chơi đá dế với chúng thì ông phải qùi xuống thật bất tiện.

    Ông Trời gật gù trầm ngâm một lúc và bảo:

    - Nếu ta cho người cha cao bằng những đứa trẻ, thì lũ trẻ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?

    Nặn đến đôi tay, vị thần thấy ông Trời nặn đôi bàn tay người cha to và thô kệch, thần lại lắc đầu bảo:

    - Bàn tay to thường vụng về làm sao cài nút áo, thắt nơ, cột tóc cho con gái? Bàn tay thô kệch cũng không đủ khéo để lấy những mảnh dằm đâm sâu trong da thịt đứa trẻ.

    Ông Trời mỉn cười nói:

    - Những đôi bàn tay vững chãi sẽ dìu dắt che chở lũ trẻ qua mọi cơn sóng gió cho tới lúc chúng trưởng thành.

    Tiếp tục ông Trời nặn người cha với đôi vai rộng, lực lưỡng.

    Nữ thần bảo:

    - Sao phí thế?

    Ông Trời bảo:

    - Rất quan trọng, đôi vai phải như thế vì đôi vai đó sẽ gánh vác cả một gia đình.

    Khi nặn xong người cha đầu tiên, ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời nói là một lời quyết đoán, dứt khoát, không dây dưa. Ông Trời làm cho đôi mắt người cha sâu thẳm, nhìn xa mọi việc trên mọi phương diện nhưng rất bình tĩnh và bao dung.

    Ngắm nghía một lúc, ngài thêm vào khóe mắt người cha vài giọt nước mắt. Tư lự một lúc nữa ông lại lau đi, thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt nước trên mắt người đàn ông mà chỉ cảm nhận được rằng ông ta đang khóc, vì thế người đời mới có câu ca dao:

    Đàn ông nông nổi giếng khơi,

    Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu.

    Xong việc ông Trời nói với nữ thần:

    - Ngươi thấy đó người cha cũng đáng yêu như người mẹ chứ. Mỗi người một nhiệm vụ bổ túc hỗ trợ nhau để xây dựng tổ ấm cho lũ trẻ.

    Thật vậy. Nó nhớ lại những ngày nó còn nhỏ dù ba nó bôn ba trong công việc. Những ngày cuối tuần không được nghỉ ngơi mà còn tất tưởi ngược xuôi chở chúng đi học. Chúng bị bắt học nhiều, học chữ, học võ, học bơi, học nhạc, phát chán, nhưng chỉ cần sau câu nói kèm theo ánh mắt là anh em nó líu ríu đi theo. Ngày đó nó sợ đôi mắt sáng núp sau cặp kính trắng dày cộm của ba cứ nhìn thẳng vào nó.

    Ngày lên trung học, nó đậu vô trường tuyển. Ba mừng lắm ẵm nó tung lên, rồi chở nó đi mua một chiếc đồng hồ đeo tay mới. Lúc đó nó thấy nó được lớn hơn một chút vì ba cho nó tự chọn chiếc đồng hồ nó thích. Sau cái giây phút vui mừng khi nhận được kết quả, bảy năm ròng rã ba nó lại tất bật tìm hiểu, theo dõi, liên lạc với trường về việc học của nó. Nó bắt đầu lớn, bắt đầu có những ý kiến bất đồng với ba nó, ba nó vẫn kiên trì theo dõi những biến đổi con người nó. Lúc này nó cảm thấy sao khó gần ba nó hơn.

    Ngày nó vô đại học với số điểm HSC đủ điểm chọn nghành ba nó ước, ba nó mừng ra mặt. Nhưng lại thất vọng vì nó bồng bột ở tuổi hay cãi bướng "ăn chưa no, lo chưa tới", nhất định đòi học Art. Ba khuyên nó nhiều lắm, cứ sau những giờ làm việc vất vả thay vì nghỉ ngơi ba cứ phải thở dài, theo nó để giải thích tường tận cái lợi cái hại, cái đúng cái sai, nó còn bướng. Ba khổ tâm phải đi nhờ cậy cả bạn của ba khuyên nó, cuối cùng nó mới chịu học một nghề để nuôi thân, mà vẫn phải có một điều kiện: "Khi có nghề nghiệp rồi, con theo học Art, ba không được ngăn con". Cha nó chỉ mong nó có nghề nghiệp vững vàng nên bằng lòng luôn.

    Hôm nay,khác với mọi ngày, nụ cười tự tin trên khuôn mặt nó như có gì lạ lắm. Cả ngày nay nó cười buồn, ra khỏi 4A centre for contemporary Asian Art, nó choàng cổ ba, trên đường về nó lí nhí trong họng:

    - Con cám ơn ba, ba đã nhìn xa trông rộng. Nếu ngày đó ba không tìm đủ mọi cách khuyên con chọn một nghề vững chắc thì con đâu có kiếm ra tiền một cách dễ dàng như bây giờ. Con đâu có đủ tiền, đủ thời gian dành cho art, cũng nhờ nghe lời ba năn nỉ mà bây giờ con có cuộc sống ổn định, con làm được mơ ước của con. Hôm nay con nhận được học bổng mà con không ngờ. Tuần sau con đi New York học, ba ở nhà vui vẻ. Hình như nó cũng đã chững chạc gần giống cha nó.

    - Cám ơn James, đi xa nhớ những lời ba dặn. James cho ba ngày Father's Day thật vui vẻ.

    Ngày đầu xuân, trời Sydney có mưa phùn, không nặng hạt. Bầu trời nhìn chỉ mờ mờ, đùng đục, hình như tại mưa bụi hay tại những giọt nước mắt hạnh phúc dừng lại không lăn ra khỏi khoé mắt của cha con nó. Nước mắt như đang từ từ rớt xuống cuống họng nó làm giọng nói của nó bỗng dưng đượm buồn. Trời Sydney cũng có gió thổi nhè nhẹ, xe xe lạnh. Không lạnh lắm. chỉ đủ để cha con nó dựa vào nhau, tìm thấy hơi ấm nồng nàn trong tình nghĩa cha con. Rồi cha và nó khoác tay nhau bon bon một mạch đi tới trạm xe lửa.

    Happy 'Farther's Day 2015' đến các thầy và các anh xứ Úc. Bố của mình sanh sau bố các anh chị xứ cờ hoa một mùa đông đó.

    Thân ái

    KimDung

  • #2
    KD ơi!

    Ông trời dựng nên người cha sao giống anh Cừ quá vậy!:cuoilan:

    Hien74KNC

    Comment


    • #3
      Kim Dung ơi,

      Đọc truyện của KD kể rất thú vị và cảm động. Đúng là tâm lý chung của người cha VN phải không? Phải chon một nghề vững chắc, art chỉ là một nghề tay trái, một thú tiêu khiển. Tuy biết rằng nghề này nếu gặp thời thì cũng giàu đấy, nhưng nhìn lại xem những hoạ sĩ nổi tiếng đều song trong nghèo khó. Tranh của họ chỉ có giá sau khi họ đã nằm xuống. Trên đường GĐ mình đi VA thấy có một người cầm bảng đứng xin tiền ở ngã tư viết " Artist homeless need help ". OX mình chỉ cho thằng con thấy đó là sự thật của cuộc đời.

      Còn câu " Đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu", mình không hiểu rõ ý nghĩa của câu này lắm, nhờ KD và các anh chị giải thích dùm nhé.

      Comment


      • #4
        'Giếng khơi' chắc chắn là phải sâu hơn 'cơi đựng trầu' rồi. Người xưa cho 'nông nổi' đi với giếng khơi để chỉ người đàn ông (tuy cạn mà sâu) và cho 'sâu sắc' đi với cơi đựng trầu để chỉ người đàn bà (tuy sâu mà cạn) ... Điều này khiến cho câu ca dao mang đậm tính chất tương phản và trào phúng. Có lẽ đây chỉ là sản phẩm của một thời phong kiến xa xưa, khi mà thân phận phụ nữ còn bị kỳ thị và xem thường. Các chị đừng buồn nhé !!! :P

        Comment


        • #5
          Cám ơn anh Hùng đã giải thích một cách tế nhị, dạ , NL cũng hiểu lờ mờ như vậy. Đại khái là đàn bà cũng khôn vậy, nhưng không khôn bằng đàn ông có phải không ạ?Nói chung thì đàn ông đã không làm thì thôi làm là phải nhất phải hơn đàn bà, còn đàn bà thi cái gì cũng làm cũng biết nhưng chỉ làng nhàng chứ không xuất sắc lắm nếu so với đàn ông chuyên nghiệp, nhưng nhìn lại xem trong GĐ ai hơn ai ? ai nắm quyền? Ai phải nghe lời ai nhỉ?

          Comment


          • #6
            Tạo hoá hay lắm,đàn ông đàn bà là 2 người có những điểm khác nhau .đàn ôn khỏe mạnh làm cái gì cũng được,như đào giếng,leo trèo .còn đàn bà thì chỉ ngồi chơi nhai trầu thôi. đàn ông cứng rắn ,đàn bà thì yếu mềm

            Tuy yếu đuối vậy mà dàn bà cũng quan trọng vì đàn ông dầu có tài giỏi mà bên cạnh không có người đafn bà thì người này cũng vô nghĩa .cho nên đầu đàn bà yếu đuối ,yểu điệu mấy ông vẫn muốn có ,nên trong nhà đafn bà vẫn được người chồng thương yêu và nghe lời , ở ngoài xã hội ông chồng có là vua,trong nhà với vợ cũng chỉ là người chồng như những người đàn ông khác, cho nên phụ nữ tụi em vẫn không buồn khi nghe ví như vậy

            Comment


            • #7
              Các bạn mến,

              Hiền ơi, Hiền nhìn thấy như vậy hả? KD thấy không những đúng cho anh Cừ mà còn đúng cho hầu hết những người cha nữa đó. Họ có khác nhau một chút là tại ông trời nặn to hay nhỏ, rồi tô rõ hay mờ cái nét nào đó thôi, phải không các bạn?

              Ngọc Lan nhận xét đúng đó, anh Hùng hiểu rất tinh tế nhưng nói ra thì rất tế nhị, không nói thẳng tuột như KD. KD cùng ý kiến với KVân cứ nói đi tụi em chẳng thèm buồn đâu mà sợ.

              KD kể cho các bạn nghe câu chuyện nữa, KD biết thường hay xảy ra trong mỗi gia đình vì KD đã được nhiều bạn trẻ của con của KD kể.

              Một ngày kia thằng bé học trò thành phố tình nguyện đi thực tập 3 tuần lễ ở trong vùng quê xa để được lãnh lương. Khi có tiền lương, cậu mua quà về cho hết mọi người trong nhà, hầu như gần hết số tiền lương đầu đời của cậu. Vừa về tới nhà cậu hăm hở mở quà đưa cho ba:

              - Ba thử đi con mua giầy cho ba này.

              - Mua làm gì? Phí tiền. Sao không để dành tiền mua sách, ba.....

              Vừa nói tới đây mặt cậu con ngật ra như bị nghẹn, ba liền bị KD dẵm vào ngón chân. Ba la oai oái quên chuyện đôi giầy, quay sang KD:

              - Em mắt để đâu? Không thèm để ý KD nói:

              - Sorry ba.

              D bảo cậu con lấy cục đá lạnh ra mẹ chườm cho ba khỏi đau.

              Cậu bé đi rồi KD liền nói :

              - Anh nữa, lại sắp ca lên câu "ba không cần". Tội nghiệp quà nó mua bằng tiền lần đầu tiên do công sức của nó, anh không quí sao. Lúc nào anh cũng mua sách, mua sách và học.

              Vừa lúc cậu bé bưng hộp đá lạnh ra, ba hết càm ràm, rồi tươi cười nói:

              - Không sao, mẹ làm ba giật mình tí thôi. Ba thử giầy vừa chân rồi, nhẹ tốt lắm. Chắc con mua hết tiền lương rồi hả?

              - Không sao, con mua giầy cho ba bằng chân của con. Con còn 200 đồng nữa, cho nội 100, cho ngoại 100. Nó mở ví đưa tiền cho ba.

              - Cám ơn James.

              Cả nhà vui vẻ.

              Các bạn nghĩ sao? Góp ý cho vui nhé.

              Thân ái

              KimDung

              Comment


              • #8
                Các bạn mến , P thấy Dung kể chuyện đôi giày để giải thích hay nha , hồi nào tới giờ P cứ tưởng nông nổi giếng khơi tức là ... giếng nông chứ , :cuoilan: , vì P thấy người ta hay nói giếng nông hoặc giếng ...sâu đó mà , còn sâu sắc ... xấu như cơi đựng trầu cũng phải vì P nhớ hình như cơi đựng trầu đâu có đẹp đâu à , hichic , trí tệ @ của P đó các bạn , hichic . P đề nghị cho Dung làm bộ trưởng bộ tâm lý giáo dục nha

                P kể các bạn nghe , hồi P về Vn. Hôm họp mặt với các bạn lớp mình , trong lúc P đang nói chuyện với các bạn thì có một cậu bé rất khôi ngô tuấn tú tự nhiên đến chào P và mọi người rất thân thiện. P chưa kịp chào lại , thì chị Hoàng giới thiệu liền , con trai chị đó P. Thấy cậu bé vui vẻ P cũng hỏi thăm một chút rồi sau đó là lo tán với các bạn của mình trở lại. Khi tan tiệc chỉ còn P và vài người bạn , P chợt nhớ tới cậu bé đó và buột miệng khen với mấy người bạn , chị Hoàng có cậu con trai ngoan ghê há. Lúc đó , có bạn nói với P , chị Hoàng hay lắm nha P , lúc trước cậu ta mê chơi game tới nổi tưởng bỏ học luôn đó , may nhờ chị Hoàng khuyên nên cậu ta bỏ chơi game , học hành trở lại , ngoan ngoãn hẳn ra ...

                Các bạn của Chị Hoàng thấy thế ai cũng ngạc nhiên vì kết quả đúng là kỳ diệu. Cho nên sau đó chị đã được đài truyền hình mời lên phỏng vấn nói về phương pháp giáo dục trẻ em trong trường hợp này , để cho các bậc phụ huynh có con mê chơi game lấy kinh nghiệm uốn nắn lại con của họ. Nghe xong câu chuyện , P tâm phục khẩu phục chị bạn của mình quá trời. Như zậy cơi đựng trầu có sâu sắc ... xấu không các bạn ?

                Thân mến

                PL


                Comment


                • #9
                  Các bạn thân mến!

                  Thằng bé nhà KD mua giầy cho bố mà theo số đo chân của con, sao mà thông minh thế, nếu không vừa chân bố thì vừa chân con, mình đoán giầy do con trai chọn cho thi chắc chắn fashion hơn mấy đôi kia của bố rồi phải không các bạn.

                  Chuyện kể của KD khiến mình lại nhớ chuyện thằng bé nhà mình trước đây xin tiền để mua qùa sinh nhật tặng ngày sinh nhật ba.

                  Khi ba vừa mở gói qùa : “ Ồ, banh soccer!” cả nhà được một bữa cười thoải mái, vì ai cũng biết cậu con đang ước có trái banh mới mà.

                  Cứ phương thức ấy, gia đình bao nhiêu người thì anh ta xí nhiệm vụ mua qùa sinh nhật bấy nhiêu lần trong năm đó qúi vị ơi. Mà các món quà bao giờ cũng nhiều người chơi chung được. “ Vì con mua quà không phải cho con thôi, mà cho cả nhà, để spend time với nhau”

                  Cái ly luận ấy, sao dễ thương quá đi, phải không các bạn.Thế là sau tiệc sinh nhật mọi người kéo nhau ra công viên đá banh, hay xem chung một phim hoat họa mới ra.......

                  KD ơi! Ông trời tạo nên đàn ông, cho anh chiều cao, nên anh hay lê dép nhật ở nhà, còn nàng thi chuyên môn vác guốc , loaị guốc cao suốt từ đầu ngón chân cho đến gót, guốc kiểu như thế thi chỉ hơi hơi dốc thôi , nên đôi chân đỡ mệt phải không KD? Và lúc nào cần thắng...gấp ai đó thì dẵm lên...., nên ai đó đã phải la oai oái quên cả chuyện đôi giầy.:cuoilan:

                  Vậy mà sau khi được chườm đá lạnh của KD thì:

                  “ Không sao mẹ làm ba giật mình tí thôi. Ba thử giầy vừa chân rồi , nhẹ tốt lắm. Chắc con mua hết tiền lương rồi hả?” :shocked2:

                  KD à! Sau lần ĐƯỢC chườm đá lạnh đó anh Cừ có đi giày bảo hộ lao động ở nhà không, hay vẫn dép nhật hả KD?

                  Ôi KV và các bạn ơi,KV nói đàn ông cứng rắn đàn bà thì yếu mềm. Nhưng khi đọc chuyện kể của KD đến đây tự nhiên mình lại thắc mắc: đàn ông và đàn bà, ai yếu mềm ai cứng rắn hơn ai? Xin các bạn giải đáp dùm nhé!

                  Thân ái

                  Hien74KNC

                  Comment


                  • #10
                    Các bạn mến,

                    Nói nhỏ nghe nè, ngày xưa khi mấy đứa con còn nhỏ, KD làm trưởng phòng giáo dục đó. Bây giờ thì bị đuổi việc rồi vì KD không chịu học thêm nên chỉ biết phần cơ bản áp dụng cho con nít thôi. Ngày đó KD kiêm nhiều chức vụ và làm việc không mệt mỏi, nào là trưởng ban an toàn thực phẩm, thủ kho, nhân viên ngân khố, lại còn kiêm cả chức chánh án nữa. Ôm đồm nhiều qúa nên được tổng hợp lại thành trưởng bộ "không tên".

                    Bây giờ thì về 'hiu' rồi, buồn buồn ở nhà làm nghề bào chế thuốc tễ, phát không cho bà con vui, lâu lâu lại được dở nghề luật sư vì có người mời đi hòa giải, chút chút vậy thôi. Khả năng nghề nghiệp của KD bây giờ cổ điển lắm, lỗi thời @ rồi nên không có ai mời làm bộ trưởng tâm lí giáo dục nữa P ơi. Vả lại mình cũng đứng tuổi rồi phải nghỉ ngơi để chuẩn bị đi du lịch chứ.

                    Các bạn mến KD ở nhà thường hay được các bà mẹ trẻ đến muốn chia sẻ kinh nghiệm 'nuôi con khỏe, dạy con ngoan'. KD biết tới đâu thì chia sẻ tới đó, vậy thôi.

                    Những cha mẹ trẻ thời nay thường đau đầu về chuyện con cái ham chơi game, làm mất luôn mối quan hệ giữa gia đình và xã hội. KD cũng đang loay hoay suy nghĩ tìm đường góp ý thì như vớ được vàng, LP cho biết bạn mình đã làm được việc đó. LP có nhớ chị Hoàng làm cách nào không, chia sẻ cho KD với để KD góp ý cho mấy bà mẹ trẻ nhé. KD nghe chuyện rất vui vì cái cơi trầu sâu sắc ....xấu không bị trách rằng:

                    Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà. (tục ngữ)

                    Cô bạn Hiền của KD thông minh quá, H đã đoán trúng đôi giầy cậu bé mua cho ba rồi đó. Dạo này aC ở nhà vẫn đi dép xẹp, KD thì mang dép mủ dày gấp ba lần dép của anh, mềm hơn guốc Hiền tả. KD lúc đó vì hấp tấp nên thắng gấp quá. KD nghĩ chắc đau ít thôi nhưng anh tức vì bị KD phá đám cắt ngang việc giải thích khuyên lơn cậu con trai, nên xoay ra oai oái la KD đó mà.

                    Tư tưởng của con trai Hiền thật dễ thương, tư tưởng này KD sẽ chọn đặt vào làm một trong những phương cách để giúp cho con nít ra khỏi cái bệnh ghiền game. Cám ơn H đã góp ý hay lắm.

                    Hôm nay nhắc chuyện dép kêu lép xép, guốc khua lốp cốp, H còn nhớ thầy Đính không?

                    Các bạn có kinh nghiệm gì ? Chia sẻ với KD nhé.

                    Thân ái

                    KimDung

                    Comment

                    Working...
                    X