Announcement

Collapse
No announcement yet.

NGÀY XƯA TRẦN THỊ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • NGÀY XƯA TRẦN THỊ


    Even when times are tough, afriend will make you smile.

    Rời trường ĐHSPKT-TĐ xa bạn 74KNC đã hơn 30 năm, KD chưa có dịp quay lại trường, chưa có dịp gặp gỡ lại bạn bè nhưng KD không bao giờ quên mái trường thân yêu đó. Mỗi lần nghe đâu đó cái tên ĐHSPKT và nhất là 74 KNC thì cả chuỗi dài những hình ảnh từng thày cô, từng người bạn. Rồi bao nhiêu kỷ niệm thân thương cứ tuôn ra như đoạn phim quay chậm lại, tưởng như mới hôm qua.

    Thời gian qua thật nhanh, ngày mới bước chân vào trường là những cô gái RP còn ngô nghê ngờ nghệch, thật thà, hồn nhiên, nhìn dễ thương đến tội nghiệp (có một anh lớp 72 CKO lắc đầu bảo thế ). Ngày ra trường như những cánh chim rời tổ bay tứ tung trên khắp địa cầu vì hoàn cảnh đất nước ... Ở miền đất mới có hai kẻ vì duyên vì nợ nên vẫn được về bên nhau, rồi lại phải thăm nhau.

    Đêm nay, cả đêm không ngủ ngon giấc, cứ chập chờn thấp thỏm tưởng như gần trễ giờ bay. Thức giấc ba bốn lần, lần này đồng hồ báo 4.00 sáng cả nhà đều thức dậy. KD lo bữa ăn sáng cho mọi người rồi bắt đầu sửa soạn để chuẩn bị lên đường. Trời còn lạnh quá, áo quần lúc này phải mặc mớ hai mớ ba, bên trong hai lần áo bằng len, một áo choàng, rồi còn phải phủ thêm một tấm len nữa mà vẫn thấy lạnh.

    Ngồi trên máy bay chỉ mới có một tiếng đồng hồ mà lòng cứ nôn nao làm sao ấy. Khi bước ra khỏi máy bay, Melbbourne lại có gió lạnh buốt hơn cả Sydney, mặt trời lúc sáng tỏ, lúc trầm tư, u uẩn. Vài giọt mưa đầu ngày bắt đầu nhẹ rơi, không biết ông Trời có cùng tâm trạng với mình không?

    Có người ra đón James và Mẹ. Ngồi trong xe ấm áp, ra khỏi phi trường trời Mel cũng bắt đầu trong. Hai bên đường cây cỏ vẫn còn tươi mát, không khô như ở Syd. Trên thảm cỏ mênh mông những bông hoa dại cũng bắt đầu khoe sắc vàng điểm trên nền xanh mướt. Đẹp lắm, đẹp mê hồn, nhìn chúng ngây thơ như những đứa bé trốn mẹ đang đùa dưới cơn mưa bụi. Chúng hồn nhiên tay đan tay nhảy múa, có những lúc mưa xà xuống giỡn nghịch rồi xô chúng dạt về một phía. Chúng cúi rạp xuống rồi ngẩng lên cười, lắc lư cái đầu cho rớt hết những giọt mưa, đứa nào cũng tươi vui, xinh xắn. Tuổi thơ sao thanh thản đến thế !!!

    Càng về sáng trời Mel càng trong xanh, thỉnh thoảng có những cơn mưa bụi cuối đông làm cây rừng Mel trông thật lả lơi. Hai bên bìa rừng, những cây Wattle xoè tán rộng cũng đã lún phún nở hoa vàng tươi nằm rúc mình dưới hàng Blue Gum. Thân Blue Gum mảnh khảnh cứng cáp, cành Blue Gum không rậm rạp vẫn nhường chỗ đủ để những tia nắng hiếm hoi xuyên xuống Wattle, chúng che chở lấy nhau dưới cơn mưa bụi tàn đông. Những luồng gió lượn quanh làm cây rừng nghiêng nghiêng nhè nhẹ, rồi dồn dập mãnh liệt, cuối cùng tắt hẳn. James cho cánh cửa xe thấp xuống một chút, KD nghe được những tiếng gió rít, tiếng reo vui của cây lá xào xạc cọ vào nhau rồi mùi hương Khuynh diệp mạnh mẽ, lại phảng phất lúc mất lúc còn. Mùi hương ngọt ngào như mật từ hoa Wattle, bay bổng lan khắp bầu trời, tưởng chừng như chúng đang hát "vai anh em hãy tựa đầu, cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi". Cám ơn đất trời Mel đã cho D một buổi sáng thật hạnh phúc, đầy ắp những cảm giác tuổi thơ, tràn ngập những rung động của lứa tuổi học trò.


    Chờ xong việc của James, điện thoại hẹn gặp Hiền và LP tại trạm xe lửa Preston. Vừa nói chuyện với Hiền xong, trong lòng KD vui khấp khởi, toàn cơ thể nóng lên như đang bị điện giải. Ừ đúng rồi, đụng nhiệt hay nước rồi, cái chất xúc tác đúng là Trần Thị. Ngày xưa hai đứa đã bày ra bao nhiêu trò vui buồn cho thầy cô và bạn bè trong lớp, nhưng bây giờ nó đã là kỷ niệm đẹp, là đầu câu chuyện mỗi khi bạn bè gặp nhau. Sao nôn quá trời, đứng ngồi không yên.

    "Nhớ ai như nhớ thuốc lào

    Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên

    Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ

    Nhớ ai , ai nhớ bây giờ nhớ ai"

    Vừa bước ra khỏi ga Preston, bỗng nghe:

    - Mẹ, chú Tuyến với cô Hiền kìa.

    - Ờ, cô Hiền cũng nhìn thấy mẹ rồi.

    - Cẩn thận, mẹ vịn con, đừng đi vội.

    Trời ơi ! Hiền ơi phản ứng hóa học cứ xảy ra liên hồi, hai tay cứ xoè ra từ xa, chân bước thật dài. Vừa tới nơi hai đứa vồ lấy nhau, xoay một vòng cho thoả nỗi chờ mong, rồi mới quay lại hello anh Tuyến. Đang huyên thuyên bỗng nghe tiếng koỏng keẻng ... koỏng keẻng vang lên báo hiệu tàu sắp tới, nghe thấy vui vui, là lạ (chỉ ở Mel mới còn kiểu này thôi nhé ở Syd không có đâu đó). Rồi vài phút sau lại có chuyến tàu ngừng lại, trong những người khách bước ra có LP. Phương đưa tay vẫy vẫy:

    - Ê... ê ...

    - D, LP kìa.

    - Đâu? Ờ thấy rồi.

    Dang rộng vòng tay chúng tôi ôm chầm lấy nhau, rồi huyên thuyên đủ thứ:

    - Tới lúc nào vậy?

    - Đi có xa không?

    ...

    - Thôi Hiền đi chơi với các bạn.

    Giật mình, ý chết chưa, bỏ quên anh Tuyến:

    - Sorry anh Tuyến.

    - Không sao mình đang nói chuyện với cháu.

    Hẹn nơi và giờ để anh Tuyến chở James và D ra phi trường.

    - Bây giờ P dẫn các bạn tới thăm Lánh mới từ VN mới qua giữ cháu.

    - Hả, làm D run quá. Lại một ngạc nhiên nữa, mà mình đâu có mang quà cho Lánh.

    - Mẹ, mình đến là quà.

    - Ý kiến hay, J nói đúng quá. Thôi đi lẹ nha mấy bồ.

    Cứ thế bước theo LP, vừa đi vừa ríu rít chuyện ngắn chuyện dài. P dẫn đi lối tắt, lách qua mấy dãy phố mùa đông. Không phải ngày họp chợ nên nơi đây hơi vắng vẻ, đi thêm một hồi mới tới khu vực dân cư. He he, P dẫn cả đám vô một căn nhà. Vừa vô cổng nghe tiếng chó sủa inh ỏi, rồi cả đám bỏ chạy ra ngoài như lũ con nít ngày xưa hay đi chọc chó vậy. Chạy ra đường rồi chó vẫn còn sủa, được một mẻ cười no. Lúc này vui quá nên P cũng quên mất nhà luôn, cứ mải chuyện chị, chuyện em, đi lên, đi xuống mà vẫn chưa thấy nhà.

    - Ê chắc phải gọi điện thoại thôi.

    P bảo James gọi cho cô xem cái điện thoại của cô nó nằm ở đâu, trong đó có số của cô Lánh.

    - P số nào D quên mất tiêu rồi.

    - Nè.

    Cô Hiền đọc cho 04 ... Gọi xong, trời ơi cái số nhà mình đứng ngay trước đó, P đưa tay lên miệng.

    - Suỵt, suỵt, đừng cười nữa. P không nói cho Lánh biết có mấy bồ tới, làm Lánh giật mình chơi. Để P vô trước.

    - Ừ, tụi này đứng nép vào vách tường, khi nào Lánh ra là cả ba đứa ở ngoài hù nhá.

    LP vào gõ cửa. Ở phía ngoài James to con đứng trước, hai bà mẹ nhỏ thó núp ở phía sau, nín thở đứng chờ. Nghe hai người nói chuyện với nhau mà chỉ muốn bật cười.

    - P vô nhà đi.

    - Sao toàn mùi dầu gió vậy.

    - Lánh mới vừa cạo gió xong.

    - Lẹ đi, Lánh lấy nón ra với P, P đem quà cho Lánh nè.

    - Trời ơi còn đem quà gì nữa.

    - Có gì đâu, mấy bình hoa nhà P trồng đem cho Lánh.

    Ở ngoài này:

    - Í a, nói gì lâu thế, lạnh run rồi nè.

    P bước ra trước, Lánh theo sau, rồi ba đứa cùng lú đầu ra.

    - Hù.

    Lánh đưa tay chỉ.

    - Trời, làm ta hết hồn. Hai con nhỏ này ở đâu đây, không khác tý nào, vẫn như xưa.

    Hiền nói:

    - Ha ha, hai mốc này vẫn nghịch như xưa.

    - Còn ai đây?

    - Con trai D đấy.

    Dẫn nhau vào nhà, vẫn còn mùi dầu gió mà chẳng ai thèm hỏi thăm sức khỏe lại dục Lánh chải tóc và thay quần áo.

    - Chờ Lánh đổi xiêm y rồi mình đi ăn.

    Thế là cả nhóm lại lôi nhau ra đường, chẳng ai buồn ăn mà chỉ thích đi dạo. Kể chuyện xưa, nay, hỏi thăm bạn bè trong nước, hải ngoại, chụp hình lia chia. May quá có ông phó nhòm, tay phải đeo bốn cái máy hình, mỗi kiểu phải bấm hai tấm cho một máy. Chắc James mỏi tay và cũng chán vì cứ phải đi theo sau, chụp hình nhiều nó cũng lừ đừ nhưng phải vâng lời vì thấy mẹ và các cô vui quá. Nó dục:

    - Mẹ, sắp tới giờ ra phi trường rồi.

    - Để cô Lánh dẫn đi ăn rồi nhờ mấy em chở ra phi trường.

    - Con đã hẹn chú Tuyến rồi, ra phi trường con mua đồ ăn cũng được kẻo trễ. Con cám ơn cô.

    Vài tiếng đồng hồ thật ngắn ngủi, thế là phải chia tay. Lánh đòi tiễn D ra phi trường nhưng vì xe không đủ chỗ nên nàng đành phải ngậm ngùi. Chúng tôi hẹn nhau sẽ có ngày gặp lại.

    (Còn tiếp)

  • #2
    Một cuộc gặp gỡ quá là vui, hạnh phúc cho tuổi 6 bó phải không các bạn?

    KD văn chương văn vẻ phục lắm... Một bồ chữ nghĩa, ca dao, tục ngữ... Sao mà hay quá...

    Nhớ nụ cười tươi sáng như trẻ thơ ngày xưa của KD lắm

    Comment


    • #3

      Anh Tuyến chở tụi D ra phi trường, vẫn cứ mải mê nói chuyện với nhau, đến nơi mới biết máy bay bị delay. A Tuyến mời mọi người về nhà vì anh đã nấu sẵn nồi phở và chiên chả giò. Đến nhà P lại muốn học làm bánh khọt, hai nàng chuẩn bị làm bánh còn D vì đói nên theo anh Tuyến, Long và James ăn phở và chả giò. Món nào cũng ngon, KD không dám ăn no vì con mắt to hơn cái bụng, D chỉ ăn khoảng lưng tô phở và ba cuốn chả giò. Mắt còn để bên bếp bánh khọt và nồi chè đậu xanh, ăn lưng lửng dạ rồi cũng phải đóng bộ vào làm bếp chứ. Nào bắt đầu.

      Thày Hiền bảo:

      - Ê ... trò nào gọi Lánh đi.

      Ba đứa suy nghĩ tính toán từ nhà Lánh tới đây phải mất hơn mộtgiờ, mà mình chỉ có ba tiếng thôi. Cuối cùng rồi mọi người đồng ý cho Lánh ở nhà ngủ vì mới bị cạo gió. Người bịnh thì ngủ ngon hơn ăn mà, quyết định như thế là thương bạn Lánh nhiều lắm đó, hi hi ...

      Thày :

      - Một, hai, ba, nào Phương bào cà rốt , Dung trụng tôm vào nước nóng để bóc vỏ, Hiền quậy bột, bắc nồi đậu xanh lên để lửa riu riu cho khỏi bị trào. Nướ c cốt dừa có sẵn trong hộp không cần phải nạo vắt như ở VN xưa kia. Tới đây KD phá lên cười:

      - Thày ơi thày, thày còn nhớ cái trò Trần Thị năm xưa trong buổi thực tập nấu ăn đầu đời không?

      - Trò Dung ồn ào quá, trò Trần Thị năm xưa thì kệ nó, học bài năm nay đã.

      Không nín được, hai đứa cười ngả nghiêng, xém chút nữa D làm đổ thau nước trụng tôm.

      - Hai bồ tại sao mà cười dữ vậy, có bị ấm đầu không?

      Dung chỉ vào thau nước trụng tôm, mà cười mãi mới nói được, thau nước kỷ niệm của trò Trần Thị đó. Hiền lại ngả nghiêng cười, P ngơ ngác.

      - Lại có chuyện gì nữa, hai mốc kể P nghe mau đi còn làm kẻo trễ.

      Mệt quá không cười được nữa Hiền bảo:

      - Dung kể cho P nghe đi.

      Ngày xưa đó, mới bước chân vào đại học được bố mẹ chọn cho học về Kinh Tế Gia Vụ trong trường RP. Buổi đầu tiên học thực hành môn nấu ăn, nhóm D có năm đứa là Tuyết lan, Kim Dung, Trần Hiền, Khánh Điệp và Thanh Mai. Được cô Tuyết giao cho làm một món gỏi và một món chè. Tuyết Lan phân công - Hiền và KĐiệp mua dừa, đường, đậu, Thanh Mai ở nhà sửa soạn đồ bếp, còn Tuyết Lan chở KD đi chợ.

      Sáng hôm đó T Lan tới trường chở KD ra chợ Sài Gòn. Ngày đầu tiên KD được đi trên đường Sài Gòn bằng chiếc Honda PC trong giờ làm việc và giờ học sinh đến trường, đường xá rất đông người. TL nói D cột hai tà áo dài lên, ngồi dang chân qua hai bên cho đều ở yên sau. Trời SG lúc đó chỉ hơi hầm hầm, nắng còn dịu. Trên đường hai đứa ngồi sát vào nhau mới nói chuyện được. Chẳng nhớ nói những chuyện gì mà mê man, chợt nghe tiếng còi của chú cảnh sát giao thông thông thổi bên tai, giật mình mới thấy đường sao vắng thế? À thì ra mình đang tà tà đi qua đèn đỏ, hai đứa được mời vào lề đường, đưa thẻ SV, giấy tờ cho cảnh sát rồi lại tiếp tục đứng nói chuyện dưới hàng me.

      Lúc đó KD cũng chẳng thèm nghĩ chỗ đó là đâu, đường tên gì mà chỉ thấy có bóng mát, có me rụng. Hai đứa lại đi lượm me rụng, ăn thử, thấy nó chua chua dôn dốt ngon lắm, thế là KD lại đi đuổi me. Chờ cơn gió nhẹ tới , thấy trái me rớt là phải đuổi theo một quãng. Trái me rụng dễ thương lắm, nó không rụng thẳng xuống đất mà nó cứ xoay tít như cái chong chóng tu tren cao rồi là là một quãng mới đáp xuống đất. Trái nào bay xa là trái đó bị khô, nhưng lại ngọt. Bị phạt ở đó hơn nửa giờ, hai đứa lượm được một mớ me bỏ trong giỏ. Thấy trời bắt đầu nắng gắt, chú cảnh sát gọi lại trả giấy tờ cho đi. TL chở KD tới chợ SG, gởi xe, vô chợ mua tôm, thịt, dưa leo ... đủ mọi thứ. KD cứ xách giỏ đi theo, ngó ngang, ngó dọc. Mọi sự đều lạ, lần đầu tiên đi tới khu bán rau quả, thịt cá ở chợ Bến Thành, chắc giống khỉ lạc vào phố, mua xong lại theo T Lan về.

      Trong giờ thực tập, KD có nhiệm vụ nấu nước trụng tôm rồi lột vỏ xẻ lưng, Hiền và KĐ nạo và vắt nước cốt dừa. Hiền nạo xong nửa trái dừa, bắt đầu vắt lấy nước cốt. Trong bài học cô dạy, khi vắt nước cốt phải dùng nước nóng đổ vô dừa, nhồi đều rồi vắt mới lấy được hết chất béo trong dừa. Thế là Trần Thị áp dụng ngay bài bản Kinh Tế Gia Vụ của cô Tăng Thị Ngọc Thi vào bài thực hành nấu ăn cho đỡ tốn nước, tốn điện. Nàng lấy nước nóng mà D mới trụng tôm đổ vào vắt nước cốt dừa. Kể tới đây ba đứa cười rú lên. LP la lên:

      - Không thể tưởng tượng nổi, Dung có kể thật không vậy?

      - Ơ hay, bảo D kể thì D kể, D đâu có làm nghề thổi thông phong đâu mà.

      - Rồi sao nữa? Kể tiếp đi.

      - Bây giờ có tin không nào thì D mới kể.

      Hiền cười sặc sụa bảo:

      - Dung, Dung kể tiếp đi.

      Thế rồi cô Tuyết đi xem học trò có lựa được tôm, thịt và rau tươi ngon hay không. T Lan mua cái gì cũng đạt tiêu chuẩn. Đi ngang qua chỗ Trần Thị đang hì hục vắt cốt dừa với KĐiệp, cô bê nửa trái dừa chưa nạo lên mũi ngửi rồi cô gật gù. Sau đó cô ngửi mớ cốt dừa Trần Thị nạo ra. Cô lắc đầu hỏi sao dừa thơm mà vắt ra nước cốt lại có mùi kỳ kỳ, không thiu mà lại không thơm. Cô hỏi cách Trần Thị và KĐ làm nước cốt, Trần Thị nói nước KD vừa trụng tôm còn nóng nên lấy vắt dừa luôn. Cô la trời, rồi cô và cả lớp được một mẻ cười nhớ đời. Cô bắt hai nàng phải nạo nửa trái dừa khác và vắt lại nước cốt. Tin chưa?

      Ba đứa lại ôm bụng cười. Ở đời có những chuyện khó tin nhưng vẫn có thật đó. Cười xong là bánh và chè cũng xong lúc nào mà không hay, bây giờ chỉ có việc ăn. Tụi D ăn hết bánh khọt, rồi lại ăn hết chè thì cũng đã tới giờ phải chia tay. LP về bằng xe lửa, anh Tuyến chở D và James ra phi trường, Hiền ở nhà dọn dẹp rửa chén bát, nồi niêu soong chảo.

      Mel về đêm trời rất lạnh, chỉ có ánh sáng đèn, hai bên đường trời tối như mực, chia tay bạn bè mà trong lòng ôm đầy hạnh phúc. Nhớ những món ngon của aTuyến nấu, nhớ những quãng đường mà aTuyến đã chở qua, nhớ những tràng cười như pháo nổ của bạn bè. D và James cám ơn đất trời Mel, cám ơn tình người Mel. Thôi nhé.

      "Xuềnh xoàng đánh bạn xuềnh xoàng.

      Trẻ vui bạn trẻ, già choang bạn già"

      Welcome your friends with abundance.

      Thân ái

      KimDung

      Comment


      • #4
        Trần Thị còn nhiều chuyện để kể lắm bà con ơi...!:coffee::coffee:

        Comment


        • #5
          Kỳ này thì Hồng Nhung kể đi nhé.Mọi người đang đợi nghe chuyện của nhân vật quan trọng.

          Comment


          • #6
            Các bạn thân mến,

            Khánh Điệp thì toàn các anh trai, họ không hảo ngọt, hảo chè đâu, mà chỉ hảo rượu chè thôi, KĐ có phải nấu chè bao giờ đâu mà biết cơ chứ. Người Bảo Lộc có đồi chè xanh, có nước chè xanh uống hàng ngày, nhưng chắc không thấy trái dừa bao giờ phải không KD? Còn Trần Thị thì sống một mình, chỉ nhớ lời mẹ là đậu đen ăn mát lắm, muốn được mát thì đã có chè đậu đen rồi( chè đậu đen của người Bắc đơn giản lắm các bạn à, chỉ gồm nước+ đường+ đậu đen+ tí muối thôi).

            Hoàn cảnh của KĐ, KD, H trước khi Ngày Xưa Trần Thị như vậy đó.

            Hôm đó, mình đâu có tự ý đâu, mà bàn với KĐ trước, KĐ ừ ngay mà còn nói là:” Hay đấy, không chỉ đỡ tốn điện, tốn nước mà còn đỡ tốn thì giờ nữa”. Thế là hai đứa xin KD nước trụng tôm để vắt. ...nước cốt dừa.

            Bản tính KD tốt lắm các bạn à, bạn cần thì cho, biết gì là chỉ dẫn cho nhau liền. KD cho nước trụng tôm, còn dặn là dùng ngay kẻo nguội. Vậy là KD cũng gà mờ như H va KĐ thôi, hihi.

            Thân ái

            Hien74KNC


            Comment


            • #7
              Hiền ơi nghĩ lại cũng thấy thương cho Trần Thị. Ngày đó KD cũng gà mờ đâu biết làm nước cốt dừa nên cũng tiếp tay cho Trần Thị nhưng lúc cô hỏi Trần Thị đã mau mắn trả lời ngay một cách rất tự tin vì nghĩ là mình làm đúng.

              Ba con gà giò(tên của bà bán gà đặt cho) phương Bắc này ''lơ tơ mơ'', ''lờ tờ mờ'' quá, dở ghê đi. KD từ bé chỉ thấy cây dừa trong sách vở, ở quê D không thấy nhà ai trồng dừa có trái mà chỉ trồng dừa cảnh. Qủa dừa D đã biết, cả những trái dừa khô bán ở chợ. Trong cách nấu nướng của người Bắc ở vùng KD, không thấy dùng nước cốt dừa mà chỉ làm món thịt kho dừa như sau:

              Trái dừa khô mua về, đục lỗ trên mấy cái mắt dừa để lấy hết nước ra. Nướng trên lửa cho trái dừa khô bể vỏ ra và cơm dừa rớt ra khỏi lớp vỏ cứng, lớp vỏ lụa màu nâu cũng tróc ra. Phần cùi dừa trắng bóc đem rửa sạch, cắt ra thành miếng dầy và dài cỡ ngón tay út.

              Thịt đùi rang cháy cạnh, để cùi dừa vào nêm muối, thêm chút mật ong (nhà KD không dùng bột ngọt, chỉ dùng muối và mật ong vì vùng cao nguyên có nhiều mật ong rừng nhưng bột ngọt lại hiếm). Đảo trên lửa riu riu cho thịt và dừa se mặt lại là được. Mỗi lần được ăn thịt kho kiểu đó thì bao giờ cùi dừa cũng bị tụi D ăn hết trước còn chừa thịt lại cho người lớn.

              Lúc nhỏ KD thấy nội hay mẹ nấu ăn, muốn béo và có màu trắng đục thì dùng lạc (đậu phọng) sống ngâm trong nước cho tróc lớp vỏ lụa ra, đem say rồi trộn vào bột làm bánh đúc, bánh trôi hoặc nấu càri ... Người Bắc thích nấu chè kiểu Hiền nói, đậu đen, đậu xanh nấu cả vỏ sao cho hạt đậu vừa nứt mở ra chứ không rớt ra ngoài vỏ. Những món chè đậu đen, đậu xanh cả vỏ này được ăn thường xuyên vì được các cụ cho là mát và giải nhiệt.

              Các bạn mến cũng vì ành hưởng cách ăn uống trong gia đình nên ba đứa Bắc kỳ chưa biết cách làm nước cốt dừa. HN ơi, Trần Thị là người đã để lại nhiều kỷ niệm cho lớp 74KNC, có lúc tức muốn chết, có lúc cười muốn chết, nhưng bây giờ nó đã trở thành kỷ niệm không thể nào quên.

              Nếu Ngọc Lan muốn nghe chuyện của nhân vật nào trong lớp 74KNC thì cứ đề nghị nha, nếu HN ngại không kể thì có KD sẽ thực thà khai báo với các bạn.

              Thân ái,

              Kim Dung

              Comment


              • #8
                Kim Dung ơi , vì mình không học cùng lớp KNC với KD nên mình đâu biết ai hay những kỷ niệm vui buồn trong lớp của KD đâu, chỉ biết HN khai ra là Trần Hiền còn nhiều chuyện hấp dẫn , nên mình cũng mong KD biết và kể từ từ ra cho bọn mình nghe với. Cám ơn KD nhiều nha. NL.

                Comment


                • #9
                  KD cứ kể. Nếu thấy thiếu, tớ sẽ bổ túc!

                  Comment


                  • #10

                    TRẦN THỊ _ KIMLAN

                    Hôm nay Chủ Nhật ngày 01/11/2015, chợt nhớ bạn, gọi điện thoại cho Hiền:

                    - Hello, Hiền đây.

                    - Ê Hiền, có rãnh không, nói chuyện chút nha.

                    - Ừ Dung có khoẻ không?

                    - Khoẻ, Hiền ơi bữa gặp thày Hoa, D có hỏi thày cây Săn Máu nằm chỗ nào trong trường vậy? Thày nói nó nằm sau lớp KNH. Thày còn nhắc lớp nữ công ở cùng dãy với lớp KNH, vậy mà cho tới bây giờ KD vẫn chưa hình dung ra nó.

                    - D à, nó ở đâu tụi mình đâu cần để ý, chỉ cần biết là khi đi qua lớp KNH thì lo rình xem thày có nhìn thấy mình không, rồi sau đó còn có dịp thò mắt, thò mỏ vào kiếm chuyện về lớp chiếu phim cho KL và cả nhóm trong lớp xem chứ.

                    - Nhìn thấy một thì về lại nêm thêm gia vị vào cho bi đát chứ?

                    - D không biết sao? Nghệ thuật đóng phim mà, đóng cho hay thì mới được bà con ủng hộ chớ.

                    - Đúng rồi đó, H còn nhớ mặt anh đó không?

                    - Mặt thì không nhớ nhưng nhớ mắt, mắt cứ rù rù nhìn cứ như buồn ngủ cả ngày đó mà.

                    - Ờ, mấy bữa nay D nhớ và thương Kim Lan ghê.

                    - Hiền cũng buồn nữa.

                    Lúc này KD đang cố hình dung KL, một cô bé học trò lớp 8 hay 9 gì đó, yếu đuối, hai mắt nhắm lại, hai người kè hai bên. KL như đang lấy hết sức, cố níu kéo, gào thét nhưng hoàn toàn bất lực, khi người ta gởi thân xác người cha yêu quí của KLan về lòng đất. KL bảo từ đó KL mồ côi cha, KL đã kể cho D với H nghe và cho chúng mình xem tấm ảnh đó.

                    - Hiền thấy Kim Lan lúc nào cũng mang một tâm hồn nhẹ nhàng trong vóc dáng mảnh mai.

                    - Đúng rồi, vậy mới có người yêu chứ, quậy như tụi mình ai thèm yêu,

                    - Không phải đâu, ngày đó bọn mình phát triển chậm nên ngố hơn các bạn.

                    - Ngày đó vui ghê sao tụi mình lại khờ khạo, thật thà, ngô ngố.

                    - Dung ơi, đó là bản chất của tụi mình từ nhỏ tới lớn mà, có sao thì nói vậy. Chỉ trừ lúc giỡn thì mới thêm chút gia vị vào thôi. Tin ai thì tin hết mình nên mới khổ vậy đó. Mà cũng đâu có sao, nói thật chứ đâu dám hại ai hay ghét ai đâu? Giận là nói giận, hết giận là nói hết giận, điều đó tốt mà.

                    Từ ngày biết yêu và được yêu, nàng trở nên e lệ, ít đi chung với tụi D. KD nhớ có một ngày trường tổ chức chiếu phim, tất cả sv tập trung trong giảng đường, sân trường hôm đó tự nhiên nhỏ bé lại. Các anh không còn chỗ đứng nên rủ nhau ra đứng thành hai hàng làm dàn chào, ngay bậc tam cấp chỗ nhà ăn bước lên sân trường. Một số anh ngồi lê trên bờ cỏ, một số ngồi tòng teng, vắt vẻo trên cái lan can bằng bê tông. Từ ngoài cổng, ai muốn vô trường cũng phải đi qua hàng quân danh dự đó. Hình như dàn chào đó chỉ chào đón nữ sinh mà thôi vì từ xa KD thấy cứ có nhóm học trò nữ nào đi ngang là các anh cùng đếm một hai, một hai theo kiểu nhà binh, làm các chị xô nhau chạy.

                    Rồi, sắp tới mình rồi, Hiền bảo: "Đừng lo mình có cách", hai đứa bàn nhau. KL nghe vậy không đi với D và H nữa, nàng thụt lại phía sau, chắc để chờ aTuấn. Còn lại hai đứa, lấy hết can đảm tỉnh queo bước vào, khi các anh đếm một hai, lập tức hai đứa đếm ba bốn, lại còn gân vừa đi theo kiểu nhà binh vừa đếm một hai ba bốn. Thế là dàn chào tan hàng, tiếng cười vang dội một góc sân trường, lần này mấy anh thua rồi nhé.

                    Hôm nay trường chiếu phim "CÔNG CHÚA HẠT DẺ", xem xong phim SV được nghỉ hết ngày. Hôm sau vào trường D và H lại thấy dàn chào được dựng lên. Tuy sân trường hôm nay vẫn còn rộng chỗ nhưng dư âm ngày hôm qua vẫn còn, chẳng lẽ mấy anh lại chịu thua hai con nhóc con này à (ngày đó lớp 74 là lớp nhỏ nhất trường). Lần này hai đứa bàn nhau, nếu đếm xong một hai ba bốn mình sẽ đứng lại làm động tác, cho chân tay chào kiểu nhà binh nhé. Thế rồi hai đứa lại tự tin bước thẳng vào ngõ đó. NHƯNG ... lần này không phải thế. Tới phiên mình mấy anh đã đổi chiến thuật là đánh du kích. Vừa bước vào thì một phía hàng rào la lên CÔNG CHÚA, vừa dứt hàng bên kia la tiếp SIN SI. Cứ thế mà la nối tiếp công chúa SIN SI không để một lỗ hổng cho hai đứa đáp lại. Trời ơi lúc đó KD như bị ổ kiến từ trên trời rớt xuống cùng mình, nóng ran cả người. KD lột ngay cái mũ đang đội trên đầu ra, bỗng đàng kia có tiếng gọi tên mình:

                    - Dung.

                    Theo phản xạ tự nhiên mình nhìn ngay về hướng đó thì từ hướng khác lại có tiếng la:

                    - Dung, Hiền.

                    Hai đứa ngơ ngáo nhìn về hướng gọi tên mình, chẳng thấy ai quen, chẳng thấy ai gọi, phía sau lại có người nói:

                    - Về chải đầu.

                    Phản ứng tự nhiên hai đứa đưa tay lên cào cào tóc. Góc kia lại nghe:

                    - Dung, Hiền, về chài đầu.

                    Mỗi lúc mỗi nhặt hơn, quay ngang, quay dọc mà vẫn chẳng tìm thấy thủ phạm, hai đứa bèn ù té chạy về lớp ngồi thở. Lúc sau một nhóm các anh trai đi ngang qua lớp cười ha ha. Nhìn vào lớp, có anh nói: "Cái mặt đỏ như trái cà chua thúi, nghỉ đi, mai tiếp". Tức quá D lườm cho một cái rồi quay mặt đi. Từ ngày đó tụi D cũng ít gặp lớp đó vì mấy anh chắc bận làm giáo án để chuẩn bị ra trường.

                    Hiền nói tiếp trong điện thoại:

                    - KL từ ngày có người yêu, ít đi chung với tụi mình.

                    - Ờ ngày khóa 71 ra trường, aTuấn - Kim Lan, aTư - Kim Thủy, còn dẫn Dung đi giới thiệu cho một người mà ngày đó Dung không chịu đi vì đâu đã muốn lấy chồng.

                    Hai đứa phá lên cười rồi bye - bye.

                    Ngoài trời KD nhìn thấy hai con sáo nâu đang xoắn xuýt bên nhau. Chúng bước những bước thanh thoát như đang nhảy nhót, với đôi chân dài dài thon thon màu vàng nâu, đôi cánh nâu óng ả và đôi mắt sáng rực. Lúc bay bổng lên, vù một cái rồi lại đáp xuống thoăn thoắt đi bên nhau hạnh phúc lắm, sao giống Kim Lan và người yêu đang ríu rít trong sân trường. Chỉ một lúc cái mỏ vàng nho nhỏ đã quắp một cọng cỏ khô, chúng bay vù vào khe mái ngói. Dễ thương thật, chúng đang xây dựng một tổ ấm giống như cô bạn KL cùng người yêu đang xây dựng một gia đình riêng, hạnh phúc thật. Bạn Dung mất cha từ lúc chưa đủ khôn, nay nàng may mắn có được người yêu chăm sóc. Một mối tình đầu đời, nàng đặt tất cả niềm tin vào anh và không một chút nhỏ nhoi nghi ngờ.

                    Đột nhiên một tia chớp giáng xuống, xé toạc bầu trời êm ả. Nước mưa từng cơn đổ xuống ào ào và sấm gầm sôi lên ùng ục. Ôi con chim, con chim sáo nâu nhỏ, ướt át, vội chạy nép mình bên dưới cái máng xối trên nhà, nơi cái tổ uyên ương mong manh của nó. Nó run run không hót lên tiếng nào, rù rù nằm im lìm chờ đợi.

                    Bạn tôi hỡi hãy hát cùng tôi, hát lên câu này trong ngày Chủ Nhật - Alleluia, Alleluia! Come to me, all you who labor and are burdened, and I will give you rest. Alleluia !

                    KimDung

                    Một ngày cho bạn

                    Comment


                    • #11
                      Bổ túc!

                      Ừ, Kim Lan, bạn của chúng tôi đó...! Một cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối, nói năng nhỏ nhẹ... Những tưởng càng cần phải được nâng niu như nâng trứng...

                      ... nhớ có lần, KL không được khỏe nên xuống ký túc xá nằm nghỉ ở phòng mình. Bình thường cũng đã thấy yếu ớt rồi, giờ lại thêm bị cảm nữa. Mình hỏi KL có thuốc men gì chưa thì KL nói đang mang bầu nên không được uống thuốc. Thấy KL có vẻ uể oải, mệt mỏi cho nên mình đề nghị cạo gió cho KL và được chấp thuận ngay. Sau khi cạo xong, KL nói người nó đã nhẹ hẳn ra làm mình cũng... nhẹ theo!

                      Sau này, lần nào gặp lại, KL cũng đều nhắc đến vụ cạo gió...


                      :coffee::coffee:

                      Comment


                      • #12
                        Hi K.Dung

                        Kim Dung nhà mình phải tốt nghiệp Đai Học Văn Khoa mới đúng nghề ... Ờ, mà KNC cũng giúp D tạo ra cái quần đẹp mặc đến thăm L hôm ở Mel.

                        Thank 3 bạn nhiều nhiều, mong hội ngộ lại Dung ở Sydney nhé.

                        Thân ái :cuoilan:

                        Comment


                        • #13
                          KD rất vui vì những kỷ niệm nho nhỏ của chúng mình , tuy bé nhỏ nhưng luôn là nhịp cầu kết nối nhiều bạn dưới mái trường ĐHSPKT-TĐ phải không HN

                          Chị Lánh nhắc đến cái quần tân thời của KD thì cho KD được khoe luôn nhé . KD nhờ học KNC nên có được nhiều kinh nghiệm áp dụng trong công việc tìm cơm áo lúc mới bước chân đến ÚC .

                          Và KD cũng rất vui vì từ ngày qua Úc , KD chưa phải mất 1 xu nào để mua sắm áo quần cho mình , vải xin công ty về tự vẽ kiểu và tự may lấy từ quần áo mặc thường ngày cho tới quần áo dạ hội . Hôm xuống Mel KD vẽ kiểu ,may cái quần mới đi thăm bạn , cái áo khoác màu đỏ KD cũng tự may cho mình đó . Mỗi khi đi phố KD thường hay được mấy cửa hàng quần áo thời trang nổi tiếng như CUE , Zimmermann, Mambo.......dòm ngó hỏi thăm , mỗi lần như vậy KD hãnh diện lắm và lại nhớ thầy cô nhớ mái trường SPKT nhiều hơn . KD nghĩ các bạn KTNC cũng giống KD vì cái áo màu hồng của Hiền mặc cũng tự H may đó . KD cám ơn các bạn 74KNC đã khen và khuyến khích KD viết bài , KD vẫn yêu mái trường ĐHSPKT-TĐ nhiều lắm vì không có nó, sẽ không có các bạn và KD cũng không có gì để viết.

                          CHị Lánh cứ an tam nha, năm tới KD sẽ có cơ hội gặp bạn tại Mel , về Mel KD cứ tưởng mình được lên cung chị Hằng vì có tiên nữ Nhạc Nghê và chú Cuội Thành, lại còn thêm cả minh Thúy nữa , trên cung Hằng Nga mình sẽ cùng nhau Vũ khúc nghê thường nhé.

                          Thân ái

                          KimDung

                          Comment


                          • #14
                            Hiền quên rồi sao , 74KNC đâu có học môn cắt tóc . Cắt tóc là D học từ trong gương , để 1 cái gương soi phía trước , 1 cái gương soi phía sau , dùng dao lam xẻo bỏ những phần tóc nào mình không thích , xẻo xong đi gội đầu , nếu mọi khâu đã hoàn tất :

                            Bước ra sân mà thấy con chó mình nuôi vẫn nằm yên nhìn chủ thì là dấu hiệu tốt , không có hiện tượng lạ ,là mình cứ bình an tiếp tục đi ra phố ,

                            Bước ra sân , thấy chó nhà mình và chó hàng xóm đua nhau sủa um lên , điều này báo hiệu hiện tượng xấu, chó không nhận ra cô Dung thì lấy gì người nhận ra cô Dung , bèn đi vô farm ngủ , 4 tuần sau tóc mọc dài ra D lại cắt tiếp , tóc nó chưa đi vắng luôn nên không sợ.

                            Tự cắt tóc lấy cũng tốt lắm vừa không tốn tiền mà cũng không mất thời gian ngồi chờ ở tiệm . Ở trên đời không có gì 100% cả , lỡ cắt ở nhà mà hỏng thì cũng không sao "lỗi tại tôi mọi đàng" . Cắt ở tiệm mà hỏng thì giời ơi "tiền mất tật mang" vừa tiếc tiền mà lại vừa tức giận đến nhức cả tim . Để tránh trường hợp thứ 2 xảy ra nên D cẩn thận chọn tự cắt ở nhà cho tim được bình an mà tiền vẫn còn nằm trong túi.

                            Thân Ái

                            KimDung

                            Comment


                            • #15
                              Nói với Dung & Hiền,

                              Dung có nhớ ngày đám cưới của Dung không?! Tớ đâu có học làm tóc gì đâu mà cũng mạnh tay bới đầu cho bạn. Đến khi đám cưới của Hiền thì tớ không có dự. Sau đó không lâu, gặp lại Hiền thì H có hỏi tại sao hôm đó HN không đến dự đám cưới H, để Mai Lan bới đầu Hiền trông giống như... cô gái Đồ Long.

                              Hôm nào post hình cưới lên cho xem lại 2 cái đầu tóc đi nghen 2 bạn mình!
                              :coffee:

                              Comment

                              Working...
                              X