Announcement

Collapse
No announcement yet.

CÔ LIÊU

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • CÔ LIÊU


    Dung đang vui với công việc sơn sửa, làm đẹp cho mấy cái ghế cũ mèm để nó nhìn có duyên hơn. Miệng lẩm bẩm:

    "Hoa thơm, hết nhuỵ rồi em ơi

    Giờ tô màu lại bán cho người đàng xa".

    Không bán đâu, ta tô em lại, ta sẽ giữ em ở lại với ta.

    Trong chiếc radio casette cô Hương Thanh cũng đang réo rắt ỷ ôi bản dân ca "lý chuồn chuồn ". Bài hát ỷ ôi mà vui nhộn, nó vui nhộn là nhờ có giọng hát của anh chàng " Tây đen" nào đó đang cùng hát chung với Hương Thanh bằng tiếng nhạc dân ca của xứ họ. D không hiểu gì hết mà chỉ cảm được điệu dân ca buồn mà D yêu thích.

    Đang miên man lơ lửng trong làn điệu dân ca của HT thì ngoài ngõ có tiếng người gọi tên mình, nhìn ra thấy người quen, vội nói:

    - Anh chị có khoẻ không? Mời anh chị vô nhà em chơi.

    - Bác trai có nhà không? Tôi muốn nhờ bác 1 việc.

    - Dạ không, chỉ có mình em ở nhà.

    - Thế thì hỏng rồi, tôi muốn nhờ chỉ giúp tôi xài cái computter này một chút.

    - Cháu Hạnh không có nhà hả anh?

    - Nó lại đi làm xa rồi, có nó ở nhà thì 2 ông bà già đâu phải ôm cái máy đi bù quanh.

    - Vậy lúc này anh chị cũng ở cảnh cô Liêu như tụi em rồi.

    - Ừ cùng cảnh cô "niêu" nên phải tìm đến nhau mà chơi thôi.

    Chị vợ tiếp lời chồng:

    - Tuần trước tụi này chở đồ dọn nhà cho nó, khi về ngày hôm sau 2 vợ chồng lai dọn đem mấy cái niêu to cất đi, cô lại đem cất vào góc tủ.

    Chỉ còn chừa lại 2 cái niêu con con với cái chảo be bé là đủ.

    Chuyện trò 1 lúc 2 anh chị ra về, nhìn quanh mình chẳng còn ai, con chó Vện theo chủ nhà tiễn khách ra ngõ rồi nó cũng chạy đâu mất rồi, vắng vẻ thật. Ở xứ này hàng xóm chỉ đứng bên nhà mình, hỏi thăm nhau vài câu qua cái hàng rào. Không giống như ở BLao, cứ chiều chiều mấy ông bà ẵm cháu qua nhà nhau chơi, ăn trầu, kéo thuốc Lào, chuyện trò thật rôm rả.

    Hương Thanh lại đang ca bài "Dạ cổ hoài lang". KDung mỗi khi nghe CD của HT hay Khắc Chí, D lại nhớ 2 đứa nhỏ, ngày sinh nhật của mẹ 2 đứa đi tìm mẹ, khi gặp mẹ James nói:

    - Mẹ nhắm mắt lại, đưa tay ra.

    - Cái gì vậy?

    - Mẹ làm đi, có tiên hiện ra, mau lên.

    D còn đang chần chừ chưa chịu nhắm mắt Joey chạy lại lấy 2 bàn tay của cậu, bịt mắt mẹ lại rồi nói:

    - Mẹ đưa tay ra lẹ lên, mẹ làm chậm tiên bay mất bây giờ.

    Dung chìa tay ra, chúng đặt gói quà vào tay mẹ, kéo mẹ vô nhà, D mở ra thấy 3 CD. Chúng bảo:

    - Con mua cho mẹ nhạc Việt Nam, nhạc này mới là nhạc VN.

    Chúng ngồi với KD nghe nhạc một cách say mê và giải thích cho mẹ về nhạc ngũ cung của nhiều nước châu Á, trong đó có VN. Hai đứa còn cho mẹ nghe một đoạn trong CD mà gs Trần văn Khê đã nói về các loại kèn của VN. Chúng thích nhất là khi ông nói về đàn môi chúng làm theo, tập mãi mà không làm được. Ông chỉ dùng cặp môi của mình cho đánh vào nhau mà tạo ra được điệu dân ca, qúa tài tình. Chúng hỏi:

    - Mẹ có biết ông này không?

    - Mẹ chỉ biết ông qua đài phát thanh, mẹ nhớ đã lâu lắm rồi khi ông qua thăm Úc đài SBS cũng mời ông lên nói về âm nhạc VN và các nhạc cụ, các loại đàn VN như đàn bầu, đàn cò, đàn tơrüng ..v..v...

    Khi về chúng để lại cho D 1 CD của HT và 1 CD của Khắc Chí và còn dặn mẹ không dược sang băng cho ai hết, ai muốn mẹ bảo họ con mua giùm cho , mình phải ủng hộ những nghệ sĩ hát nhạc dân tộc. Những nghệ sĩ ca nhạc này rất ít và nguoi thưởng thức loại nhạc này cũng ít, mình nghe và học hỏi để bảo tồn âm nhạc cổ VN. Nghe tới đây sao thấy mình như được món quà lớn không ngờ.

    Dung còn nhớ ngày xưa vào năm 2000 James thi HSC xong cậu nói với mẹ (James nói tiếng Việt giỏi vì được học lớp vỡ lòng ở VN):

    - Mẹ, mẹ có biết may áo dài đàn ông không?

    - Mẹ biết, con muốn hả.

    - Vâng, con muốn mặc y phục cổ truyền trong ngày Year 12 formal.

    - Mẹ may được , mà bạn con có ai mặc giống con không?

    - Không, con thích, hôm đó toàn trường chia tay khối lớp 12, con nhờ ba kiếm bài Vietnam Vietnam, con sẽ mặc y phục VN, kéo violin bài VN mời mọi người nghe.

    - Vậy khi nào con có formal?

    - Một tháng nữa.


    D đưa ra mẫu áo dài, cậu chọn bộ khăn đóng áo dài màu xanh dương có bông thọ vàng. Đến lúc chọn quần:

    - Mẹ may cho con cái quần sa tin bóng nhá.

    - Không, bóng ghê lắm, mẹ lấy vải Colorado 100/100 coton trắng ba dệt may quần cho con.

    Hôm sau cậu vác thêm một cuộn bubble wrap về, và nói với mẹ

    - Con nghĩ ra rồi, mẹ may thêm cái quần này cho con mặc ra bên ngoài cái quần kia.

    Thế là J có một cái quần bubble wrap nhìn thấy vui mắt mà còn đẹp vì quần đứng ,không bị nhàu,và còn vui tai gây chú ý tới mọi người ,mỗi bước đi của J đều phát ra tiếng kot kęt kot kęt mắc cười.

    Rồi đến giày nữa James hỏi:

    - Khi mặc áo đó nguoi ta mang giày gì mẹ?

    - Người xưa không có giày, giày Gia Định bóng thời Pháp thuộc mới có, người xưa mang hài hay guốc mộc.

    - Khó quá mẹ, con muốn mang giày vì con còn nhảy, giỡn nữa chứ.

    James lấy một đống trải ra để lựa, cuối cùng chọn được đôi giày da đã cũ, rồi nói với mẹ:

    - Con đục lỗ, mẹ mua cái mũ cói về gỡ ra lấy cói đan kín đôi giày cho con để con có đôi giày cói VN.

    D cũng chiều vì sợ J đổi ý không mặc y phục VN, thế là mẹ cả ngày cứ ì ạch xỏ đôi giày. D xỏ ba ngày mới xong.


    Thời gian thấm thoát trôi qua, một tháng đã hết. Hôm nay là ngày Year 12 formal James xúng xính trong bộ y phục cổ truyền VN, đi ra đi vào chờ bạn tới đón. Đội chiếc khăn đóng lên đầu xong. J nói với mẹ:

    - Ha ha đẹp trai không mẹ, hôm nay tên con là Hồng Ân J Nguyen.


    Tiếng còi xe kêu ngoài ngõ, bốn cậu trai nhầng nhầng láng cóng trong bộ âu phục mới toanh, vừa thấy J chúng la lên;

    - Ô, James đẹp.

    - Call me Hổng Ân Tép.

    Cả bọn cười vang, chúng chào D rồi leo lên xe, D dặn với theo.

    - Lái xe cẩn thận, tập trung vô lái, đừng đem bộ áo của Tép ra giỡn trên xe, khi nào tới nơi nhớ gọi về cho mẹ

    - Yes, Mum.

    Ngày đó James đi rồi, trở vô nhà KD mừng khôn tả. KD không thể nghĩ ra nổi Tép hãnh diện là người VN đến thế và có lần Joey nói với D: "Con là người VN con phải biết nói tiếng VN", nghe sao thấy vui ghê.

    Bây giờ trong nhà lúc nào cũng vắng vẻ, D nghe những CD nhạc dân ca cổ truyền VN. KD rất vui, trong lòng thấy lâng lâng nhẹ nhõm vì hai đứa con càng lớn càng thích nghe và tìm hiểu VN qua âm nhạc cổ VN, tuy nhạc ngũ cung thì buồn da diết.

    Thân ái

    KimDung

  • #2
    Các bạn mến!

    Sao mà trùng hợp quá các bạn ơi.

    Khi KD đang sơn mấy cái ghế ngồi ở Sydney, thì ở Melbourne H cũng đang vui với việc cầm cọ sơn sơn phết phết bảng hiệu, để chuẩn bị khai trương tiệm phở.

    Lại thêm một trùng hợp nữa khi thấy cái quần của Tép may bằng bubble wrap. Trùng hợp như thế này nè: sau khi ráp xong các viên mặt đá vào các khung tròn của chandelier thì bao bì bằng bubble wrap của những viên mặt đá được H giữ lại hết, cắt thành hình bàn chân gắn vào đáy mấy đôi vớ của cháu ngoại.



    (khung tròn của chandelier)


    Cháu ngoại đang tập đi, bàn tay nhỏ xíu chỉ nắm vừa ngón tay trỏ của ngoại, dắt ngoại đi vào mọi chỗ trong nhà, chỉ chỏ mọi thứ trong từng phòng, cứ đi theo cháu, bà ngoại H mệt bở hơi tai mà cháu cứhí hửng thích đi hoài, chỉ vì cháu thích tiếng póp póp pép pép ở dưới đáy chân kèm theo mỗi bước chân bé nhỏ thơ ngây.

    Trong khi đi theo cháu, bà ngoại H lẩm bẩm : “ mệt ráng mà chịu nha bà ngoại H, ai bảo bày trò bubble wrap póp pép cho cháu làm chi, hihi”

    Thân ái

    Hiền


    Comment


    • #3
      Ai ơi chơi lấy kẻo già

      Măng mọc có lứa người ta có thì

      (Cao dao tục ngữ)

      Ngày đó Tép nói với mẹ " cái quần bubble wrap của con là vui nhất, dự tiệc xong, mấy đứa bạn chúng lấy cắt ra làm pháo hù, chọc nhau" KD cũng chẳng hiểu pháo hù là gì, mà chỉ thấy lũ trẻ bày trò vui là D Cũng vui theo. Vài ngày sau lũ trẻ đem hình về cho D coi. Lũ trẻ khoe đứa nào cũng có hình với Tép vì thấy áo Của Tép lạ. Thomas bạn của Tép nói "hàng độc đó cô".

      KD luôn ủng hộ đám học trò hồn nhiên, người già thích giỡn, em bé ngây thơ. Ai còn bày trò gì vui được thì cứ vui để quên đi mọi chuyện, lo lắng, giân hờn là quí lắm rồi, ở tuổi nào cũng vậy.

      Thân ái

      KimDung

      Comment


      • #4
        Giờ mới thấy được công dụng của dân KT NỮ CÔNG...!

        :coffee:

        Comment


        • #5
          Bông hồng ở trên đầu trang dễ thương lắm, hoa này được trồng trong vườn một người bạn ở Pháp đúng không KD? HN và KD ơi, chắc hoa này có công dụng gì cho CÔ LIÊU đây, hihi

          Comment


          • #6
            Các bạn mến.

            Ở tuổi cô Liêu, thể xác đang ngả sang màu chì nhưng bên trong vẫn còn trái tim yêu màu hồng, hồng ngọt ngào, hồng phơi phới nên vẫn còn yêu cuộc đời lắm. Màu hồng đồng hành với màu xám rất đồng điệu nhã nhặn và dễ mến, phải thế không các bạn.

            " lục thập nhi nhĩ thuận" mà.

            Vì nhìn thấy ảnh bông hồng trên đầu bài nên các bà nội ngoại HN và HT vẫn sáng tạo ra trò chơi mới và tay chân vẫn cố gắng sản xuất ra đồ chơi cho con cháu chơi, dễ thương thật đó nha.

            Thân ái

            KimDung

            Comment


            • #7
              KD ơi!

              KD thấy ở tuổi cô liêu, thể xác đang ngả sang màu chì hả? H thấy chỉ đúng cho khoảng 2/10 số người ở lứa tuổi này thôi đấy nha, H vừa xem hình bên trang YT, ngày bảy phần 1 xong, thấy 8 cô nàng ai cũng vẫn trắng bóc, chỉ có Jim và Kark đang ngả sang màu chì thôi đó, hihi


              Comment


              • #8
                Hiền ơi! Có được bao nhiêu phần 10 thì tuỳ mỗi người híhí.

                Các bạn mến,

                Trong nhóm bạn của a Cừ, gia đình nào con cái cũng lớn. Chúng có gia đình riêng hay đi làm xa nên phần đông nhà nào cũng chỉ còn 2 ông bà, họ thường than thở: ''Lúc con còn nhỏ sao thấy nhà mình chật chội ồn ào, khi chúng lớn khôn cả rồi lại thấy nhà rộng thênh thang, lặng lẽ đến cô quạnh''. Để bớt cô Liêu, một nhóm 23 gia đình cùng với hai vị linh mục trong nhóm bạn đã tìm đến nhau hàng tháng. Cứ thế xoay vòng, 2 năm 1 tháng mới tới phiên mình.



                Đầu tháng 8 vừa qua là tới phiên nhà KD, anh Cừ có ý định mời thêm bạn cùng trường ĐHSP của KD đến chung vui, cùng với ba gia đình trước đây ở cùng đảo với anh Cừ. Khoảng 6:30 pm, thày cô Hoa tới nhà KD cùng lúc đó gia đình mấy anh chị khác cũng tới. Lúc này thày Hoa lại nhận ra một người bạn học cùng trường với thày là anh Nguyên học sau thày 2 lớp trong thời trung học. Thật vui vì trong lúc lu bu công việc D không có giờ tiếp khách và giới thiệu thì mọi người đã là bạn với nhau từ lâu rồi. Đến 7 pm a Cừ, Tép và nhóm bạn trong gia đình Thérèse từ nhà thờ đã kéo về đầy đủ (hôm đó cũng là ngày lễ giỗ cha sở mới qua đời). KD dù lu bu nhưng vẫn nhớn nhác chờ đón bạn mình, chẳng thấy ai. KD chạy vô nhà tìm thày hỏi, thày liền gọi cho a Toản. D nói với a Toản là anh Cừ và Dung đã gởi thư mời từ hơn một tháng rồi. Anh Toản nói không nhận được, vậy là KD cổ quá, gởi cái mail cũng không nên hồn. D mời anh chị Toản tới ngay, trễ cũng không sao. Anh Toản từ chối và cho biết ba của Thủy qua đời mới hơn một tháng, mọi người đi cầu kinh cho người quá cố. Lòng KD trùng xuống và cũng xin được hợp ý với gia đình trong lời cầu kinh. KD đành phải chấp nhận, không kèo nài thêm gì nữa, KD cầu mong Thuỷ được bình an.



                Ngày hôm đó Tép cắm cho mẹ Dung một bình hoa. Thày cô còn đem cho D bốn ổ bánh do chính tay thày làm gồm hai ổ bánh bò nướng và hai ổ bánh khoai môn nhân đậu đỏ, thiệt đẹp và thiệt ngon. Gia đình KD vui lắm, cả nhóm bạn Thérèse ai cũng mến thày cô, họ nói D may mắn có thày cô thương học trò quá, làm KD rất hãnh diện. Khoảng hơn 9pm có điện thoại của H gọi tới, H hỏi:

                -Tiệc xong chưa, có mệt không?

                D trả lời:

                -Mới sắp tàn thôi, có thày cô Hoa ở đây nè.

                D đưa điện thoại cho Hiền nói chuyện với thày. H và LP biết hôm nay nhà KD có tiệc, hai cô bạn mấy ngày hôm nay hỗ trợ KD cách nấu nướng. Chỉ cho KD cách ngâm gạo nấu xôi, chỉ cho KD sửa soạn những món ăn kèm với cá sống ..v....v... Cám ơn hai cô bạn góp phần nấu tiệc hàm thụ với KD nha. KD cám ơn Hiền thêm lần nữa vì H đã nhắc KD chụp hình, lúc đó KD mới vội gỡ cọng dây thun đang cột mấy cọng tóc loe ngoe trên đầu ra để chụp tấm hình đầu tiên có mình. KD bù xù từ 5 giờ sáng cho tới giờ này nhưng KD bù xù trong niềm vui và vui lắm.


                Khi tiệc xong, nhóm Thérèse ngồi bàn chuyện đi tắm suối nước nóng, còn thày cô và mấy anh chị cùng đảo thì vô nhà nghe nhạc sống. Bé gái con một người bạn chơi piano cho mẹ hát bài "Cô gái Việt", KD cũng vui hát "Con thuyền không bến". Cô bé nói:

                - Bác thích bài gì nữa bác chọn con đàn cho bác hát.

                D chọn bài "Giọt mưa thu". Con bé mới dạo cho D hát được hai câu đầu, nó la lên:

                - Thôi, bài hát gì mà buồn quá, sao bác cứ hát mấy bài này, con không đàn nữa đâu.

                Con bé bỏ không đàn, đứng lên đậy nắp đàn xuống làm KD mất hứng. Chú Huy cứu vãn tình hình nói:

                - Để em đàn guitar cho chị hát.

                D lại chọn "Thiên thai" cũng không vui gì hơn. Lúc đó cũng hơn 11 giờ khuya nên mọi người có vẻ hơi mệt nên bắt đầu kiếu từ. Trước khi đi nhóm Thérèse còn hẹn lần sau khi có tiệc ở nhà D lại mời thày cô đến nữa. Thày hứa sẽ tới và còn hẹn đem nhiều loại bánh khác. Ai cũng khen thày cô dễ mến, còn làm bánh ngon nữa, có mấy chị cũng xin thày chỉ cách làm bánh bò rễ tre nữa đó.

                Ngày hôm sau sự yên tĩnh đến lặng lẽ lại được trả cho ngôi nhà thân yêu này, nhưng KD không cảm thấy buồn vì dư hương của những giọng cười còn in lại đâu đây, vả lại còn nhiều việc khác để làm. KD cám ơn mọi người đã đem đến cho gia đình KD một khoảnh khắc thiên đàng hạnh phúc.

                Thân ái,

                KimDung

                Comment


                • #9
                  Thương chúc KD thường xuyên có được những dịp gặp gỡ như thế này... Bạn của mình đang ở cõi thiên thai rồi đó...hi hi
                  https://www.doquanmusic.net

                  Comment


                  • #10
                    Các bạn mến,

                    Xem hình H thấy giống như các tiên ông tiên bà đang cười với mình, có lẽ vì nụ cười của ai cũng hiền hậu và có vẻ lặng lẽ lắm đó, ai cũng đang nhìn về một hướng, chắc đang hướng về phía ca sĩ KD đang hát “ thiên thai” hả?

                    KD ơi, nói Tép mở lớp dạy cắm hoa đi, cái bình trông như ly nước giải khát mát lạnh đầy nho tím nho xanh, nhìn cái bình là H muốn ra vườn tìm 1 trái khổ qua, không biết có tiên ông tiên bà nào ước cái bình cắm hoa mềm dẻo bằng nylông để khi tàn tiệc chia nhau chơi pháo hù không nhỉ hihi.

                    Khi KD đưa ĐT cho thày, H chào thầy,

                    Thầy hỏi : Có phải em là em Hiềng phải không?

                    H ngoan ngoãn và từ tốn: Dạ phải, thày nghe tiếng em, thầy thấy em có Hiền không hả thầy?

                    Thầy: Chèng ơi……..

                    H noí chuyện với thày cũng khoảng 15 phút đó.

                    KD hôm đó bù xù từ 5 giờ sáng lận, dậy sớm đi chợ phải không, hôm đó ăn những món gì hả Kd?

                    Thân ái

                    Hiền


                    Comment


                    • #11
                      Kim Dung ở cách Hiền bao xa? Sao Hiền không ghé chơi? Thật ra , ĐH thấy , chỉ cần có thầy cô/ bạn hữu cùng trường bên cạnh , là mình cảm thấy trẻ lại như thủa còn đi học. Cũng như cha mẹ , lúc nào cũng thấy con mình còn nhỏ, mặc dù khi đứng bên cạnh , chúng cao hơn mình cả cái đầu , hơặc chúng đã có con cháu đầy nhà.....đúng không ạ?

                      Rất may là đại đa số , dân nữ công gia chánh của chúng ta , điển hình là Hiền, KD, HNhung , Hưong Bình rất khéo trong việc nấu ăn , làm bánh, cắm hoa.....lại còn có thể tryuền nghề cho con cháu như KD nữa .......do đó thừa thắng xông lên nha các cô bạn
                      Đình Hương

                      Comment


                      • #12
                        ĐH ơi!

                        ĐH lộn H và KD với 2 bạn bạn khác rồi đó, KD và H thuộc nhóm nấu ăn, làm bánh tệ nhất lớp, đã được KD tường thuật ở Ngày Xưa Trần Thị trong trang của KD đó. Nhà H cách nhà Kd 1000 cây số lận, kỳ này đang bận rộn lắm không thể đến thăm Kd được ĐH ơi.

                        Thân ái

                        Hiền

                        Comment


                        • #13
                          Hiền ơi, KTNC không có nghĩa là chỉ học làm khéo, mà chủ yếu của nó chính là cái technique, cái cách biết ứng biến nhanh nhẹn để tạo ra được những thành phẩm có một không hai trong một thời gian ngắn. Chẳng hạn như nếu có khách đến chơi đột xuất mà nhà thì... xa chợ...? Thì dân KTNC chi việc mở tủ lạnh, quét một cái nhìn từ trên xuống dưới xem còn được những gì rồi...biến chế ra một món tổng hợp, áp dụng những gì đã học được...! Bảo đảm không đụng hàng...

                          Cụ thể: cái quần KD may cho Tép, đôi giày H làm cho cháu... Các bạn có đồng ý không?!


                          :coffee:

                          Comment


                          • #14

                            KD cám ơn lời chúc đẹp của XL. Mỗi khi có tiệc KD đón không dưới 50 người, XL nói KD cứ thường xuyên thì KD :huh: :huh: :huh: he he..

                            XL, ĐH, Hiền biết đó, ngày xưa lũ học trò phổ thông vô trường tụi mình đứa nào cũng ú ớ về các môn kỹ thuật. Không biết các bạn thì sao chứ KD thì ngày xưa đi học về là lo gói trà, dán bao bì, dán nhãn cho mẹ, KD đâu biết nấu ăn. Sau này sắp tới tuổi phải đi lấy chồng, ông bà cụ bắt đi thi vào trường RP, trường có hai khoa, kinh doanh và kinh tế gia vụ. Bố bắt ghi tên học KTGV, cũng học thêu thùa, may vá, nấu nướng, tiếp tân được một năm. Sau này xuống trường ĐHSP-TĐ chỉ học lý thuyết nhiều hơn vì còn gì đâu mà thực hành. D nhớ giờ thực hành thì mấy bạn kỹ thuật làm, còn mình chỉ đứng xem, may lắm mới được trang trí thôi, cho nên KD nấu ăn dở ẹc, D chỉ thích đan, may, thêu.


                            ĐH nhớ không? Ngày đó bọn mình học làm hoa vải, làm hoa giấy, cắm hoa kiểu thiên, nhân, địa gì đó KD quên hết rồi. ĐH ơi sau bữa tiệc hai ngày Tép về dọn phụ mẹ, Tép lấy những hoa cũ cắm thành một bình mới, D cũng lấy hoa cũ cắm bình của D. D nói nó chỉ D cắm hoa, nó bảo:

                            - Không sao đâu, mẹ tự chọn bình, mẹ tự nghĩ ra cắm sẽ đẹp.

                            Thế là D chọn cái bình thấp, cậu cho mẹ lựa hoa cắm trước, còn lại bao nhiêu hoa, Tép cắm vào bình cao. ĐH thích bình nào? Trong lòng KD không thích con trai làm nghề cắm hoa, mà không hiểu sao mỗi khi D nhờ Tép, Tép lại cắm được như vậy.


                            HN nói chuyện ứng biến làm KD mừng quính. KD không biết lái xe, anh Cừ thì thuộc tuýp người dễ ăn uống mà khó nhờ đi chợ lắm, vậy đó mà nấu không ngon, không healthy là chừa lại cho D ăn hết. KD ngày nào cũng phải nghĩ ra những món không đúng bài bản gì hết, mà phải cho vừa miệng cả ba người trong nhà. D khoe với HN nè, khi Joey về Mel, D may cho Joey ba cái áo gown nhiều hình tùm lùm, Joey mới gọi về nhờ mẹ may cho bốn cái nữa cho đủ bảy ngày. Joey khoe con mặc áo đó em bé thích, con mới dụ khám bệnh cho em bé được, Joey cám ơn mẹ nhiều. Con cần bảy cái vì bị em bé ói, Joey khoe áo mẹ Dung làm nè.

                            Mỏi mắt rồi, hẹn Hiền ngày mai D khoe món ăn nha.

                            Thân ái

                            KimDung

                            Comment


                            • #15
                              HN wrote: Hiền ơi, KTNC không có nghĩa là chỉ học làm khéo, mà chủ yếu của nó chính là cái technique, cái cách biết ứng biến nhanh nhẹn để tạo ra được những thành phẩm có một không hai trong một thời gian ngắn.



                              **********************************************

                              Ờ ha, nếu không nhờ HN nói thì H không hiểu như thế đâu, cám ơn HN nhé, tức là hồi đó Khánh Điệp, KD và H đã dùng nước trụn tôm là vì không biết cái technique làm nước cốt dừa mà đã ứng biến nhanh nhẹn quá, để trong thời gian ngắn đã thành một sản phẩm có một không hai, nên mới bị cô bắt nạo dừa khác làm lại,hihi

                              Thân ái

                              Hiền


                              Comment

                              Working...
                              X