Announcement

Collapse
No announcement yet.

CÔ LA THỊ HẠNH - NGUYỄN ANH TUẤN

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • CÔ LA THỊ HẠNH - NGUYỄN ANH TUẤN



    CÔ LA THỊ HẠNH

    NỮ HIỆU TRƯỞNG ĐẦU TIÊN CỦA TRƯỜNG LÊ HỒNG PHONG


    Bài viết của: NGUYỄN ANH TUẤN

    Tổ KỸ THUẬT Trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong TPHCM


    oooOooo


    Tôi chuyển công tác từ xí nghiệp về trường THPT Lê Hồng Phong vào năm 1978. Người đầu tiên tiếp xúc với tôi là cô La Thị Hạnh, hiệu trưởng trường. Ấn tượng đầu tiên của tôi là cô có vẻ khắc khổ, nghiêm nghị. Cô thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên tôi trên giấy điều động về trường. Cô dè dặt hỏi:

    _ Em là kỹ sư cơ khí mà sao lại muốn xin về trường dạy học?

    _ Dạ, em muốn về đúng ngành nghề của mình. Em tốt nghiệp trường ĐHSPKT nên dạy học là nghề chính của em.

    Cô trầm ngâm một chút rồi nói:

    _ Tôi rất muốn nhận em, nhưng em thông cảm cho tôi, tôi phải từ chối vì tôi biết em chỉ tạm về trường thôi. Vài tháng sau, em lại sẽ đi về xí nghiệp khác làm. Như vậy sẽ gây xáo trộn vì tôi khó xin giáo viên khác về thay thế được.

    Tôi nói thẳng với cô:

    _ Em hiểu đó không phải là lý do chính. Em thấy cô đã biết tên em khi đọc lệnh điều động. Những chuyện em đấu tranh, em chấp nhận hậu quả. Thôi thì, nếu cô không nhận em, xin cô viết vài hàng để em đem về SGD vậy. Em không ngạc nhiên khi bị từ chối vì đây là đơn vị thứ hai không nhận em rồi. Chuyện em đã làm, em không ân hận gì hết. Rồi thì cũng sẽ có một cơ quan nào đó nhận em chứ, không lẽ ai cũng sợ em hết.

    Cô Hạnh nhìn thẳng vào tôi và nhẹ nhàng nói:

    _ Đúng là khi thấy tên em tôi nhận ra ngay. Báo chí đăng chuyện của em rồi mà. Tôi không làm gì sai nên tôi không có gì phải sợ em hết. Việc tôi lo em chỉ làm thời gian ngắn rồi lại ra đi sẽ gây khó cho tôi là lý do thật. Thôi bây giờ thế này. Nếu em hứa sẽ dạy ở đây ít nhất cho hết năm học rồi mới chuyển công tác thì tôi sẽ nhận em.

    Nghe cô hiệu trưởng nói, tôi rất ngạc nhiên. Cô không đòi hỏi phải viết giấy cam đoan mà chỉ cần hứa miệng với cô là cô sẽ nhận. Tôi nghĩ không lẽ cô thật thà đến như vậy. Lời hứa đầu môi đâu có giá trị gì trong công tác nhà nước. Thấy tôi ngồi suy nghĩ, cô Hạnh hỏi:

    _ Hứa như vậy khó cho em phải không?

    Tôi trả lời:

    _ Không ạ. Em chỉ ngạc nhiên sao chị lại chỉ cần lời hứa suôn mà không cần làm giấy cam kết.

    Cô mỉm cười:

    _ Tôi tin vào lời hứa của em. Tôi tin em. Giấy gì đi nữa cũng không cản được em khi em đã không muốn ở lại.

    Sau những ngày tháng đấu tranh mệt mỏi, gặp những người thay trắng đổi đen, điều tôi bị mất lớn nhất là tôi không còn tin vào người khác nữa. Nay bỗng nhiên lời nói của cô hiệu trưởng như thức tỉnh tôi. Cuộc đời vẫn còn những người đàng hoàng, chân thật chứ không xấu như tôi nghĩ. Tôi vội nói với cô Hạnh:

    _ Em hứa là sẽ cố gắng dạy vài năm rồi mới tính chuyện ra đi. Xin cô cứ yên tâm.

    Cô Hạnh vui vẻ:

    _ Vậy em qua thầy Minh, thầy sẽ sắp xếp thời khóa biểu cho em. Chúc em tìm được niềm vui ở trường này.

    Đến bây giờ, tôi không quên được cảm giác lạ lùng, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của cô Hạnh đã làm tôi lấy lại được niềm tin mà tôi tưởng đã mất từ thủa nào, quên bớt nỗi đau từ những đòn thù mà tôi phải lãnh trong thời gian qua.

    Chính tôi cũng nghĩ tôi chỉ ở trường này chừng 2,3 năm rồi sẽ tìm xí nghiệp khác để làm vì tôi thích cuộc sống sôi động trong xí nghiệp, thích những trăn trở trong thiết kế, thích được làm những mặt hàng mới lạ, … Nhưng càng ở trường này, ý định rời trường của tôi càng bị tính cách lạ thường của cô hiệu trưởng làm lu mờ.

    Khoảng 2 tháng sau khi tôi về trường, tôi lại được ‘diện kiến’ cô hiệu trưởng một lần nữa. Trưa hôm đó, tôi vào trường để tham dự đại hội công nhân viên chức. Cô Hạnh và cô Hoa (hiệu phó) đứng chờ sẵn trước phòng hành chánh.

    _ Mời em vào phòng, chúng tôi có chuyện muốn bàn với em.

    Cô Hoa nói trước:

    _ Với tư cách là bí thư chi bộ, tôi đề nghị em rút tên khỏi danh sách đề cử vào ban thanh tra nhân dân.

    Tôi ngạc nhiên:

    _ Hôm họp tổ, em đã không đồng ý việc đề cử vào ban thanh tra nhân dân rồi. Tại sao tổ vẫn ghi tên em, em không biết. Em đồng ý rút tên ra khỏi danh sách này vì em đã từ chối ngay từ đầu rồi. Nếu em muốn thì em tự đứng ra ứng cử như em đã từng làm ở xí nghiệp. Trong trường hợp đó, chị không thể yêu cầu em rút tên được.

    Cô Hạnh xen vào:

    _ Em hiểu lầm chị Hoa rồi. Chúng tôi thấy em mới về trường chưa quen nhiều và nhiều người cũng chưa biết em nên mới đề nghị em rút tên. Nếu em muốn, sang năm, khi mọi người đã quen nhau rồi thì em cứ ra ứng cử. Như vậy chắc chắn hơn.

    Khoảng một tháng sau, lại một lần nữa, tôi lại được mời vào phòng BGH. NHìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô Hạnh và cô Hoa, tôi cũng giật mình không biết có chuyện gì nữa đây. Cô Hạnh ôn tồn nói:

    _ Chỗ chị em với nhau, tôi mong em nói thật. Phải em có hai vợ không?. Tôi ngạc nhiên khi chị Hoa báo cho biết tin này.

    Trời đất! Chuyện gì trên trời rớt xuống vậy? A! Tôi chợt nhớ hôm lãnh lương đầu tiên ở trường. Tôi cầm tiền lương và nói giỡn ‘Lương ít quá, chia cho hai bà thì làm sao sống đây’. Cô Ngoan, kế toán, ái ngại ‘Nếu em khó khăn thì làm đơn xin công đoàn trợ cấp khó khăn đột xuất cho’. Tôi cố tình giỡn tiếp bằng cách hỏi thể lệ làm đơn, tiền trợ cấp tối đa là bao nhiêu, … Chuyện chỉ có vậy thôi mà.

    Tôi nói với cô Hạnh và cô Hoa:

    _ Đây là chuyện em giỡn với cô Ngoan. Bây giờ em trả lời với mấy chị là không có cũng không được vì nếu tin thì các chị tin rồi. Còn nếu các chị không tin cũng sẽ không tin.

    Cô Hạnh nói:

    _ Chị muốn em xác nhận với chị. Chị tin lời em nói.

    _ Em xác nhận là không có hai vợ. A! các chị cứ nghĩ trong thời gian đấu tranh vừa qua, nếu em có hai vợ thì em đã bị ‘chết’ lâu rồi.

    _ Chị tin em. Thôi, em chuẩn bị lên lớp đi nhé.

    Vậy là trong vòng vài tháng sau khi về trường, tôi đã gặp cô hiệu trưởng ba lần và vẫn ngạc nhiên về lòng tin của cô hiệu trưởng. Lúc đầu, tôi nghĩ chắc cô hiệu trưởng này thật thà quá, tin người khác một cách dễ dàng đến mức đáng kinh ngạc. Nhưng càng làm việc, tôi nhận ra không phải như vậy. Cô Hạnh rất nghiêm khắc trong công việc. Cô hiền từ nhưng cũng cương quyết với những sai trái của giáo viên hay công nhân viên trong trường.

    Một lần, tôi đi từ sân trường lên hành lang giữa sau tiết dạy. Tôi thấy cô Hạnh đứng ngay bậc tam cấp. Cô hỏi tôi:

    _ Sau một thời gian ở đây, em thấy trường này thế nào?

    Tôi nói thật:

    _ Em thấy không khí trường có vẻ trầm trầm, không sôi động như trong xí nghiệp.

    Cô cười vui:

    _ Tại em chưa quen ở đây thôi. Tôi thấy em ít nói chuyện với đồng nghiệp. Hình như em vẫn còn sốc vì chuyện cũ nên dè dặt với mọi người. Em hãy quên chuyện cũ đi, cứ hòa đồng với mọi người. Em sẽ thấy cuộc đời vẫn có nhiều người tốt. Tôi thấy em dạy tốt, nghiêm khắc với học sinh. Nhưng em nên nhớ nghiêm khắc phải đi kèm với lòng yêu thương với học sinh của mình. Việc giảng dạy ổn rồi, nhưng em nên tham gia vào các hoạt động của giáo viên trẻ, em sẽ vui hơn đó. Em ốm quá. Em cần giữ gìn sức khỏe hơn nữa.

    A! Như vậy là cô hiệu trưởng cũng đã âm thầm để ý đến các hoạt động của tôi. Cô cũng quan tâm lo lắng cho sức khỏe của tôi (lúc về trường tôi chỉ nặng 43 kg). Cô đã cho tôi những lời khuyên quý giá, rất thật tình khiến tôi cảm động nhiều. Càng về sau, cô hiệu trưởng và tôi có nhiều cuộc nói chuyện cởi mở với nhau hơn. Nhờ vậy, tôi hiểu được nhiều điều mới lạ về cô. Cô quan tâm đến mọi người với tấm lòng nhân hậu, chân thật của một phụ nữ Việt Nam tiêu biểu. Cô vẫn mềm mỏng nhưng rất cương quyết với một vài giáo viên có vấn đề. Cô xử sự theo lý nhưng vẫn rất tình cảm. Điều này không phải dễ đối với một người lãnh đạo.

    Một lần cô hỏi tôi về một câu hỏi trong SGK lớp 3 vì cô biết tôi thường kèm các con tôi đang học ở cấp một. Tôi cũng trình bày những bức xúc của mình về chương trình học có những điều chưa hợp lý. Nhiều khi tôi làm con tôi bị điểm xấu vì tôi dạy cho nó theo sự hiểu biết của tôi nhưng lại không đúng với đáp án của SGK. Cô trầm ngâm rồi thở dài:

    _ Chương trình học nào đi nữa, điều cốt yếu là phải dựa vào yếu tố kết hợp giữa nhà trường và gia đình. Tôi và em là những nhà giáo mà không thể kèm con cháu mình tốt được thì chương trình quả là có vấn đề cần phải xem lại. Em cũng lạ thật, là dân kỹ thuật mà cũng chịu khó tìm hiểu về văn, tiếng Việt khá sâu. Em hay lắm đó. Không nhiều phụ huynh có thể tìm hiểu chương trình học của con mình như em đâu.

    Sau gần một năm tôi về trường, một hôm cô trải lòng với tôi:

    _ Trước đây, khi đọc báo về việc của em. Tôi nghĩ em rất dữ tợn khi dám đưa ra những sai trái của BGĐ xí nghiệp. Bây giờ tôi mới thấy em hiền quá, không ghê gớm như tôi nghĩ. Có lẽ lúc đó, em phải rất bức xúc nên mới làm như vậy. Tôi không rõ lắm về chuyện ở xí nghiệp em, nhưng với trực giác của một phụ nữ, tôi nghĩ em làm đúng. Khi em mới về, tôi nhận ra em vẫn như con nhím sẵn sàng xù lông với mọi người. Có lẽ điều làm em đau khổ nhất là em không còn tin vào người khác phải không? Bây giờ, tôi thấy vui vì nhận ra em đã lạc quan hơn trước. Em còn nhớ tôi nói với em lúc đầu em về trường này không? Tôi không sợ em vì tôi không làm gì sai. Tôi toàn tâm công hiến cho xã hội, không vụ lợi riêng tư nên lòng tôi thanh thản.

    Tôi không ngờ cô cũng hiểu về tôi nhiều đến như vậy. Tôi đánh bạo hỏi:

    _ Chị dốc sức cho việc nước thì việc nhà chắc cũng bị ảnh hưởng phải không?

    Cô hiệu trưởng nhìn tôi chăm chăm:

    _ Em hay làm tôi ngạc nhiên quá. Không ngờ em cũng để ý đến chuyện này. Thật ra, trong thực tế chưa có sự bình đẳng nam nữ hoàn toàn được. Một phụ nữ hoàn thành được việc nước phải bỏ công sức gấp đôi nam giới. Họ còn phải lo toan chuyện gia đình, lo cho chồng, cho con cùng lúc với lo việc nước. Không phải nam giới nào cũng thông cảm và hiểu cho nữ giới được. Không phải lúc nào tôi cũng giữ được vẹn toàn hai công việc song song này. Có những lúc tôi cũng bị đuối sức nhưng tôi vẫn cố gắng làm đến khi nào sức khỏe mình cho phép.

    Tôi chợt nhìn lại cô. Tôi vô tình quá, không nhận ra những dấu hiệu mệt mỏi trên gương mặt cô. Tôi vội hỏi:

    _ Hình như chị bệnh phải không?

    Cô cười buồn:

    _ Ừ! Nhưng không sao. Tôi vẫn làm việc được mà. Em nên lo cho sức khỏe của em thì hơn. Tôi thấy em vẫn ốm quá. Em phải chịu khó ăn uống đầy đủ hơn mới được.

    Những ngày sau, tôi thấy sức khỏe của cô giảm sút nhưng cô vẫn làm việc bình thường. Rồi một ngày mà tôi nhớ mãi. Khi tôi vào trường, tôi thấy những nhân viên phòng hành chánh đang xôn xao.

    Tôi bước vội tới hỏi có chuyện gì. Một cô ở phòng hành chánh nghẹn lời:

    _ Cô Hạnh nhập viện rồi. Cô bị ung thư, giai đoạn cuối rồi.

    Tôi bàng hoàng khi nghe tin sét đánh này.Số phận dành cho cô sao nghiệt ngã quá. Một người đem hết đời mình cống hiến cho xã hội, không chút vụ lợi, không than phiền những khó khăn mình gánh chịu. Vậy mà bây giờ cô phải chịu thua căn bệnh chết người này. Trời xanh chẳng bao giờ công bằng được, phải không cô Hạnh. Những ngày sau, tôi vẫn hỏi thăm tin tức của cô hiệu trưởng. Cô nhân viên hành chánh cho biết, ở giai đoạn cuối, cô phải chịu những cơn đau khủng khiếp. Bác sĩ đề nghị chích morphine để cô đỡ đau nhưng cô cương quyết từ chối. Cô Hạnh ơi, em biết tại sao cô từ chối chich morphine. Đến những giây phút cuối của cuộc đời, cô vẫn nghĩ tới người khác hơn là nghĩ cho mình. Cô muốn để những liều morphine đó cho những người khác mà cô nghĩ họ cần hơn. Cô thật cao thượng và can đảm.

    Cô ra đi trong sự thương tiếc của mọi người. Tôi phải cố nén ngăn giòng nước mắt cứ chực tuôn trào. Cô Hạnh ơi! Cô là một trong số ít người em khâm phục. Cô dành hết cuộc đời mình âm thầm cống hiến cho xã hội. Em nghĩ cô không cần huân chương hay huy chương gì hết. Mà làm gì có huy chương hay huân chương nào có thể đánh giá được lòng tận tâm, hy sinh của cô đâu. Cô suốt đời chỉ muốn làm người công dân bình thường nhưng đối với em, cô là một ANH HÙNG. Một anh hùng thầm lặng. Đâu cần phải có một chiến công gì to lớn mới là anh hùng, phải không cô Hạnh!

    Cô Hạnh ơi! Em đã giữ hơn lời hứa với cô. Em đã ở lại ngôi trường thân yêu này cho đến lúc sắp về hưu. Những lời khuyên chân thành của cô, tấm lòng hiền hậu của cô đã giữ chân em ở trường này cho dù em vẫn thích ra xí nghiệp. Những lúc em đứng trên bục giảng, nhìn những cặp mắt hồn nhiên của học sinh, em vẫn nhớ lời cô khuyên ‘Hãy thương yêu học sinh bằng cả tấm lòng của mình’. Em vẫn cảm nhận được đôi mắt của cô luôn dõi theo những tiết dạy của em. Em vẫn nghe thoang thoảng đâu đây lời của cô ‘Cố lên em nhé! Đừng nản lòng vì khó khăn em nhé!’

    Cô Hạnh ơi! Em đã cố gắng như cô đã khuyên nhủ em. Em đã làm hết sức của mình để không phụ lòng tin của cô đối với em. Em mong cô sẽ thật thanh thản ở một cõi nào đó, mỉm cười hài lòng khi thấy đứa em, đứa học trò đã làm theo nhưng gì cô dạy. Hình bóng của cô La Thị Hạnh mãi mãi ở trong tim em. Một tấm gương sáng mà em hằng kính phục!



    ---

  • #2
    Lâu lắm nay mới được đọc bài của NCT . Chuyện thật cảm động và đáng phục 1 ngươì hiệu trưởng làm việc như 1 'anh hùng' thầm lặng, những ngươì thầy cô như vậy thật đáng quý và kính trọng.

    Tên tuổi anh được đăng báo là "nổi tiếng" quá chừng rồi.Rất mong được nghe anh kể chuyện "Đấu tranh,Tranh đấu , trâu đánh ,tránh đâu" của anh. Cũng mừng là anh đã lấy lại được lòng tin đã mất.

    Comment


    • #3
      Rất vui khi diển đàn có thêm một tác phẩm mới của NCT . Nói cho vui , lâu lâu mới được NCT cho rớt xuống một bài, đọc hay quá xá cở ! Tuy nhiên rất khó để bạn bè comment vì bài nầy đã qua một hội đồng chấm giải và kết quả như trong Email của NCT giới thiệu với YThu , tôi xin phép trích ra để các bạn biết :

      Yến Thu thân,

      Bài viết của tôi đoạt giải ba của Sở Giáo Dục. Tôi lãnh được ... 300 ngàn cho giải này. SGD 'kẹo' quá. Nhưng thôi, tôi cũng còn được an ủi là bài của mình đoạt giải từ gần 3000 bài dự thi. YT đã đọc bài của tôi chưa. YT thấy có thể đăng trên trang web nhà không. Bây giờ, tôi chưa viết được bài nào mới thì YT đăng đỡ bài này đi cũng được. ... Tôi gởi kèm tấm hình chụp hôm lãnh giải cho YT xem cho vui nhé. YT có thấy 'Nhất kiếm giữa rừng hoa không'. ...




      Văn phong của NCT vốn đã lôi cuốn, hấp dẩn lại viết ca ngợi phụ nữ đúng ngày 8 tháng 3 cho phụ nữ đọc , phụ nữ chấm thì hỏi sao mà không nhất kiếm giữa rừng hoa .

      Hơn nữa những tác phẩm khai thác nội dung ngang trái kiểu " Good man die young, the bastard lives forever " như "Những đồi hoa sim" , "Aó anh sứt chỉ đường tà" v.v. hồi nào cũng để lại cho người thưởng thức nhiều xúc cảm đậm đà .

      Thân ái

      NTT

      Comment


      • #4
        Chúc mừng anh NATuấn (NCT) đã đạt được giải qua bài viết cảm động này . Cám ơn anh Toản đã chia xẻ tin này.

        Comment


        • #5
          Originally posted by 'NgocLan'

          Chúc mừng anh NATuấn (NCT) đã đạt được giải qua bài viết cảm động này . Cám ơn anh Toản đã chia xẻ tin này.
          Chào tái ngộ NCT, cám ơn NCT đã chia vui với bài viết hay với diễn đàn.:thank3:

          Các anh chàng gốc kỹ nghệ họa có nhiều tài lắm. Thu còn được biết 8/3 năm rồi, NCT còn thắng giải nhất cắm hoa ở trường nơi anh NCT dạy đó.:thumbs:

          Hahaaaa, mấy anh chàng nhiều tài .... thì cũng nhiều tật lắm à nha, .... he he!:cuoilan::cuoilan:

          Comment


          • #6
            Rat vui duoc doc bai of NCT post.

            Chuc NCT nhieu suc khoe va co gang di HM o Florida He -2013

            Comment


            • #7
              Hahaaaa, mấy anh chàng nhiều tài .... thì cũng nhiều tật lắm à nha, .... he he!:cuoilan::cuoilan:

              [/quote]

              Chắc đúng vậy đó chị YT ơi! ( :shocked2: nói lén!)

              Không biết "kiếm" này đã "gác" chưa?

              Chỉ mong anh NAT đừng "gác" bút để mọi người được thưởng thức những bài viết thật lôi cuốn!

              Chúc mừng anh NAT!

              Comment


              • #8
                Originally posted by 'XuanDung'

                Hahaaaa, mấy anh chàng nhiều tài .... thì cũng nhiều tật lắm à nha, .... he he!:cuoilan::cuoilan:
                Chắc đúng vậy đó chị YT ơi! ( :shocked2: nói lén!)

                Không biết "kiếm" này đã "gác" chưa?

                Chỉ mong anh NAT đừng "gác" bút để mọi người được thưởng thức những bài viết thật lôi cuốn!

                Chúc mừng anh NAT!

                [/quote]

                Sao ma XD theo y kien Chi YT le qua vay ??? nguoi ta noi " co tat co tai " chu co ai noi co tai la co nhieu tat dau???? tai XD va Chi YT suy dien thoi!!!

                ha ha

                Comment


                • #9
                  Kiếm đã gác hay chưa không quan trọng bằng kiếm có còn sắc hay không. Cũng tương tự như thế nếu chưa gác bút mà bút đã hết 'mực' thì cũng vậy thôi. Còn tài và tật là hai thứ dường như không thể tách rời được. Bạn Trân có đồng ý không nào ? :P

                  Comment


                  • #10
                    Originally posted by 'HungMNguyen'

                    Kiếm đã gác hay chưa không quan trọng bằng kiếm có còn sắc hay không. Cũng tương tự như thế nếu chưa gác bút mà bút đã hết 'mực' thì cũng vậy thôi. Còn tài và tật là hai thứ dường như không thể tách rời được. Bạn Trân có đồng ý không nào ? :P
                    Anh Hùng ơi!!

                    Dù kiếm có hết sắc nhưng đường kiếm pháp vẫn còn nhanh nhẹn thì đối thủ dù không đứt đầu thì cổ cũng sưng và sẽ bò càng. Còn bút hết mực thì nói anh em sẽ đi mua mực đổ vào ..hông sao cả anh Hùng ơi ...:cuoilan::dzotle:
                    https://www.doquanmusic.net

                    Comment


                    • #11
                      Mấy anh ơi, tìm lại mầu mực cũ rất khó lắm!? :blush:

                      Comment


                      • #12
                        Anh Hung noi vay co nghia la co tat la se co tai va co tai la the nao cung co tat! Tai va tat khong the tach roi....nhung 1 dieu chac la khi but het muc thi nho anh Binh order dum hen? anh Cuong dung lo anh B tim duoc noi ban muc cu ma!!!! anh B cung co tai lam do...con co tat gi thi Who Know!!!


                        Comment


                        • #13
                          From: Người Cõi Trên (71KNH)

                          Tôi rất vui và rất cám ơn khi các bạn còn nhớ tới NCT. Thật là một hạnh phúc lớn. Đã mấy lần tôi định viết thơ cám ơn những comment của các bạn, nhưng rồi cứ vướng mắc hết chuyện này đến chuyện kia.

                          Việc tôi được giải của SGD cũng là ‘điều bất ngờ trong … dự kiến’ của tôi. Lúc đầu, tôi đọc thông báo của trường về việc có cuộc thi viết về phụ nữ VN nhân ngày 8/3 của SGD nhưng không lưu tâm vì tôi không định tham gia. Tình cờ một đồng nghiệp nữ trẻ ‘khích tướng’ tôi là có giỏi thì hãy viết bài dự thi cho cuộc thi này. Nếu tôi đoạt giải được thì cô ấy mới tin những điều mà những đồng nghiệp khác nói về tôi. Tôi chỉ cười trừ ‘Tôi không viết đâu! Văn chương của tôi giám khảo mà đọc thì chỉ có nước khóc thét thôi’. Cô đồng nghiệp này cũng lém lỉnh lắm. Cô ấy buông một câu ‘Vậy mà nhiều người nói về thầy quá, em cứ tưởng thiệt. Bây giờ mới biết thầy là con cọp giấy. Em thiệt tình, thấy đừng giận em’.

                          Tôi cứ tưởng mình đã sắp về hưu, tính tình trầm hơn nhiều rồi, làm sao mắc bẫy ‘khích tướng’ của cô bé mới ra trường được. Vậy mà bỗng nhiên tự ái của tôi nổi dậy, tôi thốt lên mà không kịp suy nghĩ ‘Được rồi, tôi đồng ý tham gia cuộc thi này. Em sẽ thấy tôi viết và tôi đoạt giải cho em xem’.

                          Lỡ đâm lao phải theo lao. Tôi vào phòng máy của trường, ngồi gõ liên tục khoảng một giờ thì xong bài viết. Sở dĩ tôi gấp gáp như vậy vì tôi biết nếu để lâu tôi sẽ không có hứng để viết nữa. Khi tôi đưa bản in bài của tôi cho cô giáo trẻ. Cô này ngạc nhiên ‘Em chọc thầy chơi cho vui thôi mà. Em nghe các thầy cô khác nói về thầy nhiều nhưng em để ý thầy đâu có tham gia viết tập san cho trường lần nào đâu’. Cô giáo trẻ mượn tôi bài viết để xem.

                          Ngày hôm sau, cô giáo này gặp tôi và nói ‘Thầy ơi, bài viết này cảm động lắm. Thầy để em nộp cho công đoàn trường nhé. Em nghĩ bài này có thể đoạt giải đó thầy ơi’. Tôi đồng ý ‘Em cứ nộp giùm tôi. Tôi viết vì bị mắc bẫy khích tướng của em. Em giỏi lắm’. Nghĩ lại, tôi cũng không ngạc nhiên lắm về chuyện mắc bẫy này. Yến Thu đã nhiều lần ‘giăng bẫy’ thành công với tôi rồi. Phải không bà bầu thân mến!

                          Thật ra, tôi cũng dự trù một hướng viết không giống ai. Tôi không nêu ra những thành tích, huân chương, huy chương của nhân vật mình viết, không nộp hình nhân vật theo yêu cầu của ban tổ chức cuộc thi. Tôi chỉ viết như một lời tâm sự của một giáo viên trẻ tìm lại được niềm tin nhờ nhân vật của mình. Tôi chấp nhận cách viết bài lạ thường theo suy nghĩ ‘Một ăn, một thua’. Cám ơn trời! Tôi đã ‘ăn’.

                          Còn việc 8/3 năm ngoái, tôi đoạt giải nhất cắm hoa cũng không có gì lạ. Tôi chỉ thi với các giáo viên nam trong trường thôi. Nếu tôi thi với các giáo viên nữ mà đoạt giải mới là chuyện … động trời. Thôi, trăm nghe không mắt thấy, tôi gởi hình bình hoa tôi cắm cho các bạn xem … tài cắm hoa của tôi đến mức nào nhé. Các bạn nữ công chắc cười vỡ bụng quá. Trên bình hoa có bài thơ 4 câu của tôi nhưng tôi không dám viết ra vì nó … hay quá.








                          Tôi rất cảm động khi thấy thầy Mã Tường An cũng bỏ chút thì giờ để đọc bài viết của tôi. Chắc thầy không nhớ em được vì em không có gì nổi bật khi học với thầy môn Ô Tô ở trường THKT Cao Thắng. Nhưng em vẫn còn giữ được những kỷ niệm đẹp về thầy.

                          Tôi cũng rất vui khi các bạn tham gia sôi nổi về câu viết ‘Nhất kiếm giữa rừng hoa’. Các bạn suy diễn rộng quá. Từ ‘kiếm’ tôi muốn nói ở đây chỉ là … ‘kiếm’ thôi mà. Cây kiếm mà ai cũng biết đó. Hihi … Các bạn khai triển ra thành những ý ‘gác kiếm’, ‘kiếm còn sắc hay không’, rồi chuyển qua ‘gác bút’, ‘bút hết mực’, ‘hết mực thì bơm’ và nhất là tranh luận nhau về ‘Có tật, có tài’ hay ‘Có tài, lắm tật’.

                          Bạn TranPham nói đúng câu gốc là ‘Có tật, có tài’. Nhưng ‘Có tài, lắm tật’ cũng không sai. Hihi … Cũng giống như những câu ‘Cái khó bó cái khôn’ trở thành ‘Cái khó ló cái khôn’ vậy. Tôi cũng rất đồng ý với bạn HungNguyen, tài và tật khó tách rời nhau lắm. Ủa! nhưng mà tôi đâu có tài lẫn có tật đâu mà các bạn bàn luận thế. Tôi vẫn chỉ là NCT lơ lửng giữa trời thôi mà. Không lên trời được mà cũng chẳng xuống đất được. Hihi …

                          Cám ơn các bạn NgocLan, CuongTran, XuanDung, TranPham, DoQuan, HungNguyen đã góp ý và chúc mừng. Tôi chỉ tiếc không được thấy comment của Líu Lưỡi, người đã làm con tim NCT đập … lung tung. Đặc biệt, tôi phải cám ơn bà bầu Yến Thu, bài viết này lên mạng được cũng do công ‘dụ dỗ’ của bà bầu, người có tài ‘dụ dỗ’ rất khéo.

                          NCT

                          Comment


                          • #14
                            Anh NCT a, cam on anh da nhac den ten Tr va co loi cam on...co gi dau anh, dong gop y kien cho vui do ma...khong ngo la anh co them cai tai cam hoa nua! Rot cuoc Tr thay nau an so 1 cung la dan ong va cam hoa so 1 cung khong phai la phu nu!!!( may Chi Nu cong dung cam ram nha...)

                            Con YT thi chi co 1 sach tu hoi nao den gio la: cam on nhieu va viet bai nua nha!!!... Cham het!!! ma sach cua YT hay do chu...ba con ai cung ung ho het! dung khong YT ???

                            Comment


                            • #15
                              Nhờ có thêm mấy câu thơ con cóc mà NCT được giải thưởng cắm hoa đó mà. Và đó cũng là một sáng kiến hay đó nha...ANh NCT ơi! Anh còn chiêu nào khác nữa không?
                              https://www.doquanmusic.net

                              Comment

                              Working...
                              X