Còn nhỏ, khi ngủ, tôi hay nằm mơ thấy mình chơi búng dây thun.Tôi mơ thấy mình ném
được nhiều sợi thun vào ô hình vuông vẽ bằng phấn, búng được thật nhiều cọng thun vào trong ô vuông đó lắm.
Bước sang tuổi 17, từ đó tôi lại hay mơ thấy mình giang rộng hai cánh tay, bay từ đầu xóm tới cuối xóm,
và bay trở lại từ cuối tới đầu xóm, cứ là là cách mặt đường khoảng gần 2 mét.
Giấc mơ giống hệt như vậy, vẫn hay lập lại, cả sau khi tôi định cư tại Úc.
Được kể cho nghe, nhà tôi phì cười: " Sao em ngủ hay mơ thế nhỉ!"
- Ai ngủ mà chẳng mơ, chắc anh không nhớ thôi mà.
- Ừ, chắc vậy, chắc cũng có mơ, nhưng sao anh chẳng nhớ mình mơ...
Đêm vừa rồi, cách đây mấy tiếng thôi, tôi lại mơ thấy mình bay các bạn ạ, nhưng không phải bay trong xóm xưa.
Tôi giật mình thức giấc lúc 5 giờ rưỡi sáng, vì âm thanh từ máy tính, đèn phòng khách
vẫn sáng trưng, mới biết mình đã ngủ quên trên sa lông, trong lúc lim dim nghe youtube.
Tắt máy tính, tắt đèn, bước ra khỏi phòng khách, tôi mới để ý trời còn tối thui, nhà thật yên tĩnh, mọi người đang ngủ,
tôi bật đèn ngủ ở lối đi trong nhà lên. Sau khi lấy ly nước uống, tôi vào phòng mình. Tôi thấy không ngủ được ngay, tính bò dậy,
nhưng lại tự nhủ: "Còn sớm quá, chưa tới giờ dậy mà, nghỉ, nghỉ, nghỉ.... "
Mí mắt tôi phập phồng, tôi không muốn mở mắt, tôi giữ yên tư thế trên giường và trong chăn, vì tôi muốn giấc mơ của tôi vẫn tiếp tục.
Tôi nằm yên như thế tận hưởng nó, tôi vừa trải qua một giấc mơ vui thật tuyệt vời.
Tôi mơ tôi và chị tôi cùng trong phòng 1, phòng 2 kế bên là bạn cùng xóm của tôi, cả hai phòng này quay sang một văn phòng làm việc
gồm có nhiều ghế dựa và một cái bàn. Vách ngăn các phòng này đều bằng kính trong suốt, và 3 phòng này
lúc nào cũng thông với nhau, vì phòng 1 và 2 chỉ có khung cửa, mà không có cánh cửa.
Chị và bạn tôi vẫn nằm trên giường, thích xem tôi biểu diễn, chứ không chịu dậy cùng bay với tôi. Tôi bay là là cao hơn
bề cao gường chừng 5 tấc, với 2 cánh tay thẳng ra phía trước, 2 ngón tay cái chạm vào nhau, như tư thế của người đang bơi.
Tôi lượn ra khỏi phòng 1, bay sang phòng bạn tôi, bay sang văn phòng làm việc, rồi lại bay vào phòng 2, tôi cứ
thế bay qua bay lại từ phòng nọ tới phòng kia.
Khi từ phòng 1 bay ra, hay khi bay vào phòng 1, vừa bay tôi vừa khoe : "Nè, chị xem nè, em đang bay nè, ai bảo em không bay được".
Chị tôi cười khúc khích :"Ừ, chị biết em đang bay, em bay được đấy"
Khi vào phòng của bạn: "Nè! thấy tớ bay được không?",
Bạn ngắm tôi bay bay lượn lượn, tôi thấy ánh nhìn thích thú, cùng nụ cười tươi của cô bạn hàng xóm.
được nhiều sợi thun vào ô hình vuông vẽ bằng phấn, búng được thật nhiều cọng thun vào trong ô vuông đó lắm.
Bước sang tuổi 17, từ đó tôi lại hay mơ thấy mình giang rộng hai cánh tay, bay từ đầu xóm tới cuối xóm,
và bay trở lại từ cuối tới đầu xóm, cứ là là cách mặt đường khoảng gần 2 mét.
Giấc mơ giống hệt như vậy, vẫn hay lập lại, cả sau khi tôi định cư tại Úc.
Được kể cho nghe, nhà tôi phì cười: " Sao em ngủ hay mơ thế nhỉ!"
- Ai ngủ mà chẳng mơ, chắc anh không nhớ thôi mà.
- Ừ, chắc vậy, chắc cũng có mơ, nhưng sao anh chẳng nhớ mình mơ...
Đêm vừa rồi, cách đây mấy tiếng thôi, tôi lại mơ thấy mình bay các bạn ạ, nhưng không phải bay trong xóm xưa.
Tôi giật mình thức giấc lúc 5 giờ rưỡi sáng, vì âm thanh từ máy tính, đèn phòng khách
vẫn sáng trưng, mới biết mình đã ngủ quên trên sa lông, trong lúc lim dim nghe youtube.
Tắt máy tính, tắt đèn, bước ra khỏi phòng khách, tôi mới để ý trời còn tối thui, nhà thật yên tĩnh, mọi người đang ngủ,
tôi bật đèn ngủ ở lối đi trong nhà lên. Sau khi lấy ly nước uống, tôi vào phòng mình. Tôi thấy không ngủ được ngay, tính bò dậy,
nhưng lại tự nhủ: "Còn sớm quá, chưa tới giờ dậy mà, nghỉ, nghỉ, nghỉ.... "
Mí mắt tôi phập phồng, tôi không muốn mở mắt, tôi giữ yên tư thế trên giường và trong chăn, vì tôi muốn giấc mơ của tôi vẫn tiếp tục.
Tôi nằm yên như thế tận hưởng nó, tôi vừa trải qua một giấc mơ vui thật tuyệt vời.
Tôi mơ tôi và chị tôi cùng trong phòng 1, phòng 2 kế bên là bạn cùng xóm của tôi, cả hai phòng này quay sang một văn phòng làm việc
gồm có nhiều ghế dựa và một cái bàn. Vách ngăn các phòng này đều bằng kính trong suốt, và 3 phòng này
lúc nào cũng thông với nhau, vì phòng 1 và 2 chỉ có khung cửa, mà không có cánh cửa.
Chị và bạn tôi vẫn nằm trên giường, thích xem tôi biểu diễn, chứ không chịu dậy cùng bay với tôi. Tôi bay là là cao hơn
bề cao gường chừng 5 tấc, với 2 cánh tay thẳng ra phía trước, 2 ngón tay cái chạm vào nhau, như tư thế của người đang bơi.
Tôi lượn ra khỏi phòng 1, bay sang phòng bạn tôi, bay sang văn phòng làm việc, rồi lại bay vào phòng 2, tôi cứ
thế bay qua bay lại từ phòng nọ tới phòng kia.
Khi từ phòng 1 bay ra, hay khi bay vào phòng 1, vừa bay tôi vừa khoe : "Nè, chị xem nè, em đang bay nè, ai bảo em không bay được".
Chị tôi cười khúc khích :"Ừ, chị biết em đang bay, em bay được đấy"
Khi vào phòng của bạn: "Nè! thấy tớ bay được không?",
Bạn ngắm tôi bay bay lượn lượn, tôi thấy ánh nhìn thích thú, cùng nụ cười tươi của cô bạn hàng xóm.
Comment