Tập Truyện Ngắn Trần Cường
Tôi bắt đầu viết văn dạng truyện ngắn vào năm 2005. Thực ra, thời gian viết văn này tôi rất bị căng thẳng vì công việc làm, đây cũng là phương tiện để tôi thư giãn đầu óc. Lúc đó tôi viết khá nhiều, chẳng có mục đích gì cao xa vì chỉ muốn tò mò viết văn ra sao, từ đó đam mê viết trong 4 năm liền. Bạn Ngọc Trúc (77KNC) là người giúp tôi "proof reading" phê bình sửa chữa cấu trúc câu văn, tình tiết câu chuyện, cách dùng từ ngữ,...
Năm 2007, tôi học hỏi rất nhiều từ Trúc, tôi bắt đầu đọc đi đọc lại tổng cộng 25 bài truyện ngắn, sửa đi viết lại ròng rã 2 năm. Những bài lúc đầu 25 trang giấy, sau đó chỉ còn 8-10 trang mà thôi, nhưng xúc tích ngắn gọn hơn lúc đầu. Cuối cùng tôi chỉ cảm thấy hài lòng có được 6 bài viết
Khói Mù Xứ Lạ
Nỗi Đau Còn Mãi
Phố Đêm Tỉnh Nhỏ
Dở Dang
Soi Tìm Bóng Đêm
Kẻ Lạ
Những bài viết đều do đầu óc tưởng tượng của tôi, phần lớn không có thật, xa ời với thực tế đời sống, không thu hút mấy với người đọc. Bài viết cuối là bài "Kẻ Lạ" nói về suy nghĩ của một người tha hương nhìn nhận về quê hương sau bao lần về thăm quê hương gia đình. Tôi chấm dứt viết truyện ngắn vào năm 2010. Tập truyện ngắn này chia xẻ các bạn những bài viết mà tôi đắc ý nhất.
Khói Mù Xứ Lạ.
Vinh bước lang thang trên bãi cát vàng, tiếp tục để lại những dấu chân trên cát nhiều hơn. Sau lưng anh biển xanh biếc mênh mông đến chân trời. Tiếng sóng rì rào hòa nhịp tiếng gió vi vu của hàng dương liễu làm tâm hồn anh nhẹ nhàng. Anh tiếp bước đến ngôi nhà thờ cao to đằng trước. Trên trời, làn mây trắng bềnh bồng ôm quanh đỉnh cao thánh giá. Vinh cảm thấy cô đơn. Anh thọt tay vào túi quần, co vai cúi mặt lạnh lùng chậm rãi bước.
Con đường vào nhà thờ có hàng cây xanh, bóng mát làm nắng rọi loang lỗ thảm cỏ xanh mướt. Hoa mimosa tím và tulip vàng mọc rộ vòng chân tường làm nổi bật cánh cửa cao rộng. Những tia nắng rọi sáng tháp chuông cao nằm bên cạnh thánh đường uy nghi lộng lẫy, tạo nên một khung cảnh vắng lặng trang nghiêm của một buổi sáng cuối tuần.
Vinh vẫn cúi mặt lạnh lùng chậm rãi bước vào trong thánh đường, có lẽ anh là người đầu tiên đến trong ngày cưới của Dung. Không suy nghĩ chần chừ, anh tiếp tục bước lên hàng ghế trên và quỳ xuống cầu nguyện một mình dưới chân chúa. Vừa cúi đầu trên bục, bất chợt ngửi mùi hoa thơm thoang thoảng trong nhà thờ, anh ngạc nhiên vì mình hút thuốc lá đã lâu năm, chưa bao giờ anh nhạy cảm ngửi được mùi thơm như thế này. Anh ngước mặt, mở mắt thật lớn, anh thấy những bình hoa cưới trưng bày sặc sỡ dọc hai bên, sắc hoa làm nổi bật thánh đường mặc dầu chưa có đèn thắp sáng bên trong. Mùi hương hoa làm Vinh nhớ lại ngày cưới xa xưa của anh.
Dung là người yêu đầu đời và cũng là vợ của Vinh trước khi sang Mỹ. Tình yêu của đôi lứa lớn lên nơi miền thùy dương cát trắng, biển cũng đưa vợ chồng anh đến vùng trời tự do. Sau năm năm nơi xứ lạ, vợ chồng anh ly dị đã gần hai năm nay. Trong giờ phút này anh chỉ cầu nguyện cho nàng được một hạnh phúc bên người chồng mới, nhất là thằng bé Vũ lên năm được bảo bọc lớn khôn trong yêu thương.
Anh xót xa về sự mất mát to lớn ngoài sức tưởng tượng. Sự sợ hãi làm cho anh rùng mình đưa bàn tay bụm mặt để che dấu những tiếng nấc tiếc thương hay che đậy tội lỗi trong lòng mình. Khi bàn tay ôm lấy mặt, anh ngửi được mùi cháy khét của thuốc lá trên những ngón tay vàng khè. Anh biết chính khói thuốc ru ngủ tâm hồn anh từ ngày đến xứ lạ quê người. Và cũng chính khói thuốc đốt cháy tàn rụi cuộc tình trăm năm của anh. Anh cúi gầm mặt, hai ngón tay cái cứ mân mê vầng trán, rồi ngước mặt tha thiết cầu xin đấng tối cao cứu vớt tâm hồn anh. Mùi hương thơm của hoa cưới và mùi thơm khét trên tay làm anh trái ngang đau xót vì gia đình anh đổ vỡ bởi chuyện không đâu. Hôm nay là ngày cưới của Dung, thế là anh sắp sửa vĩnh viễn mất vợ xa con. Chỉ còn niềm tin trong sự cứu rỗi của Chúa có thể làm tâm hồn anh nguôi ngoai quên đi cuộc tình dở dang.
Nắng chiếu lấp lánh qua cánh cửa sổ trạm trỗ mầu sắc trên cao làm mắt anh lóa nhòa xốn cay. Dòng nước mắt lăn tròn trên gò má, anh xấu hổ với chính mình. Anh vội bước lùi ra ngoài thánh đường. Hai bàn tay bấu cứng vào thành cửa, anh cố giữ lấy sự bình tĩnh. Lồng phổi anh bỗng nặng trĩu, anh ho lên từng cơn sặc sụa. Tiếng ho nặng đờm trong cuống họng làm nặng nề âm vang trong khung viên nhà thờ vắng vẻ. Anh thều thào “ Chúa ôi, cuộc đời con thật là khốn nạn!”.
Anh cố gằng rảo bước một vòng sân vườn rồi ngồi nhoài người trên băng ghế. Anh đeo đôi mắt kiếng đen ngửa mặt lên trời, cầm điếu thuốc lá trên tay hút thỏa thích. Khói thuốc trắng bay tan biến nhanh trong gió thoảng; chỉ còn mùi thơm của thuốc lá làm anh có cảm giác tiếc nuối thèm thuồng một hạnh phúc ngày nào. Anh thở ra thật dài, lắc đầu như muốn từ chối một việc gì. Anh ném điếu thuốc xuống đất dùng chân dụi tắt. Ngả xoài người trên băng ghế đá, hai bàn tay đứa lên mặt vuốt đỏ mặt rần, rồi bắt chéo lên trán suy tư.
Cũng chỉ vì làn khói thuốc ở xứ lạ mà đã làm mất hạnh phúc gia đình. Trong đường cùng của đau đớn, anh lại dùng điếu thuốc để cứu rổi sự thất vọng khốn cùng. Biết đó là nguồn gốc của đau thương, anh tiếp tục hít nhựa thuốc để làm tê liệt tâm hồn mình. Tha hương lâu ngày tại Mỹ, Vinh đã có nhiều cắt giảm thói quen như cà phê, rượu bia, câu cá, cà kê với bạn bè. Nhưng cái dở là anh chẳng thể nào bỏ được hút thuốc, do đó gia đình thường xảy ra những tranh luận phiền muộn giữa hai vợ chồng. Vợ anh khó tính phàn nàn: “Anh lại hút thuốc trong nhà nữa sao! Sao cứ để ngưới ta theo nhắc hoài”.
Cứ mỗi lần như thế anh lại rùng mình tê tái, cho đến một ngày cái lối ‘hòa thuận và nhẫn nhục’ trở thành vô hiệu. Muộn phiền cứ chồng chất trong tâm tư cho đến một ngày hai đứa phải chia tay đổ vỡ. Lý do gia đình đổ vỡ là chuyện riêng tư, thế mà chẳng bao lâu người đời cũng đánh hơi lên tiếng châm biếm trêu chọc Vinh: “Nó thà chết vì khói thuốc còn hơn sống trong khói mù của bà xã”.
Lúc đầu nghe sơ qua, anh cảm thấy khôi hài, nhưng càng nghĩ càng thấm thía. Thấm thía là anh đã hiểu sự đơn độc. vì mất vợ xa con. Vốn là một người chồng tốt, người đàn ông có học thức, thế mà dám đánh đổi một tình nghĩa yêu thương gia đình vì một thú vui quen tay ‘hút thuốc’. Chính vì thê vợ anh lúc hờn lẫy mỉa mai: “Tay anh nghiền mân mê điếu thuốc còn hơn mân mê vợ”.
Đúng thế! Tay anh mê hút thuốc lá hơn hai mươi năm, còn lấy vợ chỉ có hơn mươi năm. Nếu kể mỗi ngày anh hút trung bình 20 điếu thuốc, thì anh đã vân vê cả trăm ngàn điếu thuốc trong cả cuộc đời anh. Chẳng vì vậy mà mỉa mai anh mê thuốc lá hơn mê vợ. Câu nói càng cay cú chỉ làm khổ nhau. Vợ chồng là ân tình nghĩa nặng, hút thuốc chỉ là thói quen. Ân tình cấn thiết cho đời sống, còn thói quen có thể sửa đổi trong những điều kiện thích hợp. Nghe qua cảm thấy thật tệ hại, còn nghĩ sâu xa chuyên tình của hai đứa cũng đâu có tệ như thế. Dung và Vinh biết nhau cũng hơn ba mươi năm. Cả hai cùng ở chung dãy phố gần bến xe của một thành phố nhỏ, quen thân nhau từ lớp mẫu giáo cho đến khi vào đại học ở Sài Gòn. Gia đình anh buôn bán tạp hóa còn nhà nàng có môt quán ăn ở bến xe. Mẹ của Dung là người Huế, bà phập phà thuốc vê Cẩm Lệ cà một đời, nàng vẫn không than phiền và luôn kính trọng người mẹ.
Lúc còn nhỏ, có một thời kỳ bọn con trai thích chơi đánh đáo bằng bao thuốc lá, Dung là nguồn cung cấp dồi dào nhất cho Vinh. Nàng thường nhặt các bao thuốc lá trong quán ăn của gia đình, rồi đổi với anh để lấy dây thun màu – Bao Ruby 10 sợi, Captain 7 sợi, Bastos đỏ 5 sợi, Bastos xanh 3 sợi và các thứ khác 2 sợi. Nàng chỉ thích bán cho anh vì được dây thun mới tinh từ tiệm buôn tạp hóa. Chẳng bao lâu nàng có hai tràng dây thun thắt mười dài nhất xóm để nhảy dây cùng bọn con gái. Cung cấp bao thuốc lá một thời gian, nàng rành hơn cả bọn con trai trong xóm. Nàng có thể phân biệt giá trị bao thuốc mới cũ, màu tem nguyên hay rách, màu tem cũ hay mới, bao nguyên hay nhàu, tên thuốc mới nội hay ngoại. Nàng biết cả mùi thuốc lá của từng loại thuốc, có thể tưởng tượng loại thuốc nào ngon mặc dầu nàng không bao giờ hút. Vinh có dịp tặng cho nàng một lon thuốc ba con mèo Cavena màu đỏ, trong đó chứa đầy viên bi chai sắc thật đẹp. Từ đó, nàng bắt đầu dùng dây thun để đổi lấy những viên bi chai màu nhóm bạn trong xóm. Nàng sưu tầm bi chai, bi sành, mộ màu hay đủ màu, trong hay đục.
Tình bạn hai đứa trở thành một mối tình láng giềng dễ thương. Nàng vẫn còn giữ cái lon thuốc lá và các viên bi bên nàng. Dung bắt đẩu biết chưng diện, mơ mộng và biết e thẹn. Vinh thì cũng bảnh bao hào nhoáng của cậu con trai mới lớn. Anh thích chăm sóc chiếc xe Honda và thưởng thức nhạc chọn lọc. nàng khéo tay vẽ đẹp, viết văn hay và từ đó yêu làm thơ. Một bài thơ đầu tay rất ngắn nàng khoe với anh:
Hòn bi chai long lánh
Mắt ai tròn long lanh
Sợi tơ trời mỏng manh
Dệt tình em mong manh
Vinh rất thích bài thơ đầu tay của nàng nhưng anh không biết phê bình như thế nào. Nay đọc lại vần thơ ngắn ngủi, anh càng thương xót cho cuộc tình mong manh dở dang của nàng. Có lẽ đây là lời nguyền hay tiên đoán về cuộc tình đầu đời. Trong mấy mươi năm, hai đứa chưa bao giờ nhắc lại mấy câu thơ dễ thương đầu đời.
Khi chiến trận ở các tỉnh miền Trung gia tăng, sinh hoạt trường học bị gián đoạn. Vinh bắt chước bạn bè trang lứa tập tành cà phê thuốc lá. Gia đình vinh lo lắng cho tương lai của anh, còn Dung hay giận dỗi khóc hờn vì anh ít lui tới với nàng. Cũng chính yếu điểm này Vinh đã bắt đầu yêu và nuông chiều những hờn dỗi của nàng. Từ đó cả xóm, đứa bạn nào cũng biết mối tình của Vinh-Dung và hai đứa đổi xưng hô bằng tên không còn mày tao nữa. Chẳng bao lâu Vinh bắt đầu công khai hút thuốc nhiều hơn. Dung tặng cho anh một cái hộp quẹt zippo để hút thuốc cho oai.
Khi yêu anh nàng yêu cả khói thuốc bay lãng đãng nhu một làn mây nhỏ quanh quẩn. Nàng có tâm trạng qua cách anh cầm điếu thuốc hay cách anh hút nhả khói thuốc.
Nàng nhớ anh nhớ cả mùi thuốc lá của anh. Nàng thèm ngắm và nếm khói thuốc quyện trong ly cà phê đen. Nàng thường so sánh những làn khói thuốc với những đường màu sắc lả lơi của những viên bi chai. Nàng thường dụi đầu vào ngực anh trò chuyện trongnhững buổi tối sương lạnh,khói thuốc nồng làm ấm hơi thở nàng. Nàng them anh hôn ngọt ngào sau những hơi thuốc ém nóng lồng ngực. Nàng thích cầm gói thuốc mân mê trên tay. Nhất là ngồi riêng tư yên tĩnh ở bãi biển để nàng ngắm khói thuốc và so sánh với những vầng mây trắng lang thang.
Hai đứa trở thành vợ chồng. Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng rất hạnh phúc. Lương đi làm ít ỏi chật vật, buôn bán sinh nhai trở nên khó khăn, nàng khuyên anh bỏ thuốc. Vinh bỏ cơ xưởng, nhập vào nghề đánh cá lặn lội vùng biển để tìm đường vượt biên. Nhiều lần phải neo thuyền ngoài khơi cả tuần, anh càng hút thuốc lá nhiều. Những ngay ở trại tỵ nạn không có tiền để mua thuốc lá, phần lớn là đi hút thuốc ké. Dẫu sao đây là những ngày thấn tiên nhất của cuộc đời tha phương. Chính Dung cũng tỏ ra vui sướng vì chồng mình được thưởng thức thuốc Marlboro đỏ. Nàng khen mùi thuốc thơm vô cùng. Ngay ngày đầu tiên định cư ở Mỹ, nàng tìm đường đi ra chợ mua cả cây thuốc Marlboro đỏ cho chồng. Từ đó, anh bắt đầu trở lại hút thuốc mỗi ngày một gói.
Sống trên đất Mỹ, Dung học hỏi nhanh chóng tư tưởng của một xã hội văn minh nhất thế giới. Nàng càng có ưu thế trong lúc tranh luận về hút thuốc, nàng bắt đầu chồng chất ‘tội hình khói thuốc’ kể lể hằng ngày inh ỏi bên tai. Đến khi có con, nàng càng lo lắng ảnh hưởng cho sức khỏe của thắng bé trong gia đình.
- Hút thuốc lá cho cố rồi ho sù sụ, điệu này ho lao ung thư chết sớm. Hút gì cả ngày lẫn đêm chẳng bao giờ nghĩ đến sức khỏe của con cái. Hút thuốc riết làm cho răng vàng khè, nếu bợn đen, miệng hôi rùm. Hút gì quá trời cho răng cỏ nếu răng hư hết, làm môi thâm đen tay cháy vàng.
Đúng như thế, anh vừa bước vào xe bắt đầu phật phà khói thuốc. Nằm ngồi ở đâu cũng cầm điếu thuốc trên tay, tàn thuốc rơi cháy thảm sàn nhà. Ngay cả mùi thuốc bện vào trong các bộ ghế salon, tủ quần áo và các phòng. Nàng phải theo hầu dọn mệt mỏi, đôi lúc hằn học chi tiết.
- Gạt tàn thuốc lá để cả tuần không thấy rửa mà còn rãi từ phòng ngủ, phòng ăn cho đến nhà cầu. Trời thì nóng mồ hôi mồ kê nhuễ nhoại, vậy mà còn phì phào thuốc lá trong lúc cắt lỏ. Còn lúc trời tuyết lạnh thấu xương thì hành thân xác đi ra ngoài hút thuốc lá.
Chẳng có oan ức gì vì sáng sớm dậy chưa kịp nựng vợ thì đã có điếu thuốc trên tay. Ngay cả sau những lúc kề cận làm tình với vợ, quay qua nhả khói thuốc để thưởng thức. Đôi lúc anh vô ý lúc vợ trang điểm chưa kịp khen đã phà khói thuốc vào mái tóc. Nhất là, mùi nước hoa đắt giá chưa được khoe đã ếm vào mùi thuốc khét.
Những lúc nàng kể tội trạng về”khói thuốc, anh không thể đối diện và đều bỏ đi ra ngoài vì các tội trạng đều đúng và hợp lý. Anh không hiểu từ đâu bộc phát những bực dọc dồn dập. Lúc mất vợ rồi anh mới thấy mình quá đáng. Xưa kia có bao giờ nàng than phiền những nơi mịt mù khói thuốc như vũ trường , hội quán, nhảy đầm, hay tiệc tùng đám cưới. Nàng cũng chẳng bao giờ than phiền các mùi hôi nồng nặc các mùi khác như mùi đèn nhang, mùi nấu nướng nhà bếp, mùi các lọai mắm, thuốc rửa nhà, khói xe của chiếc xe cũ. Còn bây giờ nàng có thể kể lể cho anh hàng giờ.
Nhớ thuở tay không đến Mỹ, hai vợ chồng chung lưng làm và học miệt mài. Anh trở nên người có trình độ học vấn kiến thức cao của kỹ sư hóa học. Nàng trở thành ‘housewife’ chăm lo công việc gia đình. Cũng lạ thay, anh mất tiêu đi cương vị thống lĩnh trong nhà, bắt đầu nhượng bộ cô vợ nhiều thứ. Có lẽ nàng ngồi không ở nhà, có nhiều thời giờ rảnh học đòi nhiều thứ mới lạ. Còn anh bị căng thẳng trong việc làm hảng xưởng tối ngày, khói thuốc càng bay mù mịt. Đôi khi chỉ chuyện nhảm không đâu, cũng trở nên một đề tài tranh luận căng thẳng giữa hai vợ chồng. Bắt đầu bàn cãi, anh thấy vợ mình bị ‘short ciruit’ trở lại cái danh sách ‘tội trạng khói thuốc” để phủ đầu dành thế thắng. Nhìn vào đầu hai ngón tay cháy vàng khè, anh biết lá phổi mình cũng đóng lớp. Anh không hiểu tại sao mình lại nuốt ém khói vào trong lồng phổi. Đúng thế, anh cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu, lá phổi của anh đã chai, con tim bị gó ép không còn rung dộng. Anh ráng bỏ nhiều lần nhưng anh càng lún sâu mãi.
Vinh nhớ có lần bị thất nghiệp vợ anh tạm thời làm cho một cửa hàng quần áo. Anh phải ở nhà lo việc chợ búa, nấu cơm nước, và bị kiềm hãm trong việc “đốt tiền” qua những bao thuốc lá. Chính vì thế, sự buồn bực càng làm cho con người nhỏ nhoi và cảm thấy mất đi sự kính trọng từ người vợ. Quyền lực uy thế của Vinh như càng bị bóp chặt bởi người vợ của mình. Cái tư tưởng tự do ngôn luận càng làm anh thấy bị vợ lấn lướt, càng suy tư buồn bực càng cần khói thuốc để giải sầu.
Chỉ quanh những bất bình lời qua tiếng lại, tự ái cá nhân quá lớn, đâm ra giận hờn mất khôn chẳng còn quý trọng và bảo vệ tình yêu gia đình. Dung nay có quyền tái hôn, anh có quyền ra đi sống đơn độc, chỉ có bé Vũ còn nhỏ bé đứng giữa hai ngã đường. Anh lẩm nhẩm trong miệng “Thật là không công bình cho thằng bé lên năm”. Biết như thế, Vinh vẫn châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài, ngậm ém khói thuốc lá lồng phổi. Bỗng dưng một bàn tay nhỏ xíu bịt mắt anh, cười húc hích rồi ngờ nghệch hỏi: “Ba có biết đây là ai không?” .Vinh tức cười vì câu hỏi ngây ngô của con. Cụm hơi thuốc lá nồng sốc ngược trong cuống họng làm anh ho đến chảy nước mắt. Thằng bé thả tay đi vòng ra đằng trước băng ghế. Vinh ngồi ôm lấy con tiếp tục ho sặc sụa làm thằng bé sợ hãi. Anh tháo lấy cái mắt kiếng đen bỏ vào túi, rồi dụi điếu thuốc dưới đất. Thằng bé trố mắt nhìn anh đưa tay rờ rẫm túi quần ái tìm kiếm bao thuốc lá ngồi giận dỗi. Vinh nhìn đứa bé con đã nhanh chóng học hỏi tư tưởng ‘xấu’ về thuốc lá. Anh chau mày suy nghĩ đến bật cười, vừa quay lưng trở lại với Vũ, anh thấy Dung bước tới.
Cả hai ngập ngừng chào hỏi. Vinh đề nghị cho bé Vũ ở với anh vài hôm, nàng lưỡng lự nhìn anh với ánh mắt ái ngại. Anh hiểu ý mĩm cười, đứng khoan thai đọc bài thơ làm quà cưới. Đây là bài thơ kỷ niêm xa xưa, anh tạm thay đổi một chút cho phù hợp với cuộc đời mới.
Hòn bi giờ mỏng manh
Mắt buồn ai mong manh
Sợi tơ trời lóng lánh
Dệt tình ai long lanh
Dung thoáng hiện một chút xúc động, nàng đưa ngón tay vào mí mắt để giữ gìn nét trang điểm lộng lẫy trên khuôn mặt của nàng. Anh giang đôi tay ô siết lấy nàng vào lòng thân mật, nói nhỏ bên tai: “Chúc mừng em”. Dung có vẽ bối rối chẳng nói lên lời, hai tay vân vê tấm thiệp cưới. Nàng lắc đầu như từ chối, vội quay lưng về phía thánh đường . Vinh biết nàng không muốn nhớ bài thơ cũ rích của nàng.
Dung cúi đầu nhẹ chào từ giả Vinh, dắt Vũ quay bước vào trong. Thằng bé cứ quay mặt ngược lại mếu máo nhìn cha. Còn anh quay lưng đi không dám nhìn lại. Nàng nào biết trên một tay anh còn mang hai kỷ vật - một hộp bi chai và cái hộp quẹt zippo. Anh muốn gủi tặng lại cho nàng món quà nhỏ nhưng lại đổi ý. Anh tiếc rằng đời sống vật chất ở xứ lạ quá dồi dào, con người quá tôn trọng đời sống riêng tư, đâm ra ích kỷ không còn biết hy sinh. Anh hy vọng là Dung giả vờ để cố quên đi tất cả, để tiếp bước trên con đường mới. Còn anh, đứng vào trong một tình huống nào vẫn là người thua cuộc.
Vinh bỏ đi ra ngoài khung cảnh nhộn nhịp ngày cưới, hướng về bãi biển không hề ngoái đầu lại. Hình ảnh của biển càng gần gũi với anh. Tiếng sóng biển càng dồn dập làm gợi lại những hình ảnh yêu thương ngày xưa. Anh giờ đơn độc thả bộ dọc theo sóng biển. Anh thả những hòn bi màu xuống cho sóng cuốn đi vào lòng biển sâu. Tay cầm cái hộp quẹt zippo mân mê lưu luyến, ngón tay búng cái zippo đóng mở liên tục. Anh thèm thuồng được kéo một vài hơi thuốc lá cho ấm áp. Bỗng anh nhảy tung người ném cái hộp quẹt thật xa ra biển cả. Sau đó anh vòng chéo hai cánh tay ôm vào bả vai cho bớt lạnh lẽo. Trên bãi biển, Vinh cúi đầu chậm bước, nhìn dã tràng cát cuốn trôi và không biết đời mình sẽ đi về đâu! Xa xa tiếng chuông của nhà thờ vang lên rộn rã như lời chúc tụng sau lễ cưới. Bên trong giáo đường, Dung đang vòng tay của Hoàng mãi mê cuộc vui quên bẵng bé Vũ. Cả hai nào có biết thằng bé đang ngồi trước thềm nhà thờ khóc như mưa vì cha đi mất.
Một cụ già dừng bên giáo đường, nhìn bé Vũ thút thít khóc. Cụ nhẩm lời cầu nguyện: “Chúa ơi! Cuộc đời này buồn hay vui, xin phần phước che chở trẻ thơ bên tình yêu của Chúa”.
Một bóng người to lớn rọi trên sân, nắng bỗng dịu dần trên đôi vai đứa bé bất hạnh. Mùi bàn tay người đàn ông thân quen giờ nhộn nhịp theo bước chân nhảy múa reo mừng hạnh phúc. Vũ đâu hiểu niềm vui của ngày cưới là gì. Bé chỉ biết giờ đây mình ở bên bóng mát tình yêu, đó là niềm hạnh phúc cuộc đời của bé.
Trần Cường
June 2, 2005
Tôi bắt đầu viết văn dạng truyện ngắn vào năm 2005. Thực ra, thời gian viết văn này tôi rất bị căng thẳng vì công việc làm, đây cũng là phương tiện để tôi thư giãn đầu óc. Lúc đó tôi viết khá nhiều, chẳng có mục đích gì cao xa vì chỉ muốn tò mò viết văn ra sao, từ đó đam mê viết trong 4 năm liền. Bạn Ngọc Trúc (77KNC) là người giúp tôi "proof reading" phê bình sửa chữa cấu trúc câu văn, tình tiết câu chuyện, cách dùng từ ngữ,...
Năm 2007, tôi học hỏi rất nhiều từ Trúc, tôi bắt đầu đọc đi đọc lại tổng cộng 25 bài truyện ngắn, sửa đi viết lại ròng rã 2 năm. Những bài lúc đầu 25 trang giấy, sau đó chỉ còn 8-10 trang mà thôi, nhưng xúc tích ngắn gọn hơn lúc đầu. Cuối cùng tôi chỉ cảm thấy hài lòng có được 6 bài viết
Khói Mù Xứ Lạ
Nỗi Đau Còn Mãi
Phố Đêm Tỉnh Nhỏ
Dở Dang
Soi Tìm Bóng Đêm
Kẻ Lạ
Những bài viết đều do đầu óc tưởng tượng của tôi, phần lớn không có thật, xa ời với thực tế đời sống, không thu hút mấy với người đọc. Bài viết cuối là bài "Kẻ Lạ" nói về suy nghĩ của một người tha hương nhìn nhận về quê hương sau bao lần về thăm quê hương gia đình. Tôi chấm dứt viết truyện ngắn vào năm 2010. Tập truyện ngắn này chia xẻ các bạn những bài viết mà tôi đắc ý nhất.
Khói Mù Xứ Lạ.
Vinh bước lang thang trên bãi cát vàng, tiếp tục để lại những dấu chân trên cát nhiều hơn. Sau lưng anh biển xanh biếc mênh mông đến chân trời. Tiếng sóng rì rào hòa nhịp tiếng gió vi vu của hàng dương liễu làm tâm hồn anh nhẹ nhàng. Anh tiếp bước đến ngôi nhà thờ cao to đằng trước. Trên trời, làn mây trắng bềnh bồng ôm quanh đỉnh cao thánh giá. Vinh cảm thấy cô đơn. Anh thọt tay vào túi quần, co vai cúi mặt lạnh lùng chậm rãi bước.
Con đường vào nhà thờ có hàng cây xanh, bóng mát làm nắng rọi loang lỗ thảm cỏ xanh mướt. Hoa mimosa tím và tulip vàng mọc rộ vòng chân tường làm nổi bật cánh cửa cao rộng. Những tia nắng rọi sáng tháp chuông cao nằm bên cạnh thánh đường uy nghi lộng lẫy, tạo nên một khung cảnh vắng lặng trang nghiêm của một buổi sáng cuối tuần.
Vinh vẫn cúi mặt lạnh lùng chậm rãi bước vào trong thánh đường, có lẽ anh là người đầu tiên đến trong ngày cưới của Dung. Không suy nghĩ chần chừ, anh tiếp tục bước lên hàng ghế trên và quỳ xuống cầu nguyện một mình dưới chân chúa. Vừa cúi đầu trên bục, bất chợt ngửi mùi hoa thơm thoang thoảng trong nhà thờ, anh ngạc nhiên vì mình hút thuốc lá đã lâu năm, chưa bao giờ anh nhạy cảm ngửi được mùi thơm như thế này. Anh ngước mặt, mở mắt thật lớn, anh thấy những bình hoa cưới trưng bày sặc sỡ dọc hai bên, sắc hoa làm nổi bật thánh đường mặc dầu chưa có đèn thắp sáng bên trong. Mùi hương hoa làm Vinh nhớ lại ngày cưới xa xưa của anh.
Dung là người yêu đầu đời và cũng là vợ của Vinh trước khi sang Mỹ. Tình yêu của đôi lứa lớn lên nơi miền thùy dương cát trắng, biển cũng đưa vợ chồng anh đến vùng trời tự do. Sau năm năm nơi xứ lạ, vợ chồng anh ly dị đã gần hai năm nay. Trong giờ phút này anh chỉ cầu nguyện cho nàng được một hạnh phúc bên người chồng mới, nhất là thằng bé Vũ lên năm được bảo bọc lớn khôn trong yêu thương.
Anh xót xa về sự mất mát to lớn ngoài sức tưởng tượng. Sự sợ hãi làm cho anh rùng mình đưa bàn tay bụm mặt để che dấu những tiếng nấc tiếc thương hay che đậy tội lỗi trong lòng mình. Khi bàn tay ôm lấy mặt, anh ngửi được mùi cháy khét của thuốc lá trên những ngón tay vàng khè. Anh biết chính khói thuốc ru ngủ tâm hồn anh từ ngày đến xứ lạ quê người. Và cũng chính khói thuốc đốt cháy tàn rụi cuộc tình trăm năm của anh. Anh cúi gầm mặt, hai ngón tay cái cứ mân mê vầng trán, rồi ngước mặt tha thiết cầu xin đấng tối cao cứu vớt tâm hồn anh. Mùi hương thơm của hoa cưới và mùi thơm khét trên tay làm anh trái ngang đau xót vì gia đình anh đổ vỡ bởi chuyện không đâu. Hôm nay là ngày cưới của Dung, thế là anh sắp sửa vĩnh viễn mất vợ xa con. Chỉ còn niềm tin trong sự cứu rỗi của Chúa có thể làm tâm hồn anh nguôi ngoai quên đi cuộc tình dở dang.
Nắng chiếu lấp lánh qua cánh cửa sổ trạm trỗ mầu sắc trên cao làm mắt anh lóa nhòa xốn cay. Dòng nước mắt lăn tròn trên gò má, anh xấu hổ với chính mình. Anh vội bước lùi ra ngoài thánh đường. Hai bàn tay bấu cứng vào thành cửa, anh cố giữ lấy sự bình tĩnh. Lồng phổi anh bỗng nặng trĩu, anh ho lên từng cơn sặc sụa. Tiếng ho nặng đờm trong cuống họng làm nặng nề âm vang trong khung viên nhà thờ vắng vẻ. Anh thều thào “ Chúa ôi, cuộc đời con thật là khốn nạn!”.
Anh cố gằng rảo bước một vòng sân vườn rồi ngồi nhoài người trên băng ghế. Anh đeo đôi mắt kiếng đen ngửa mặt lên trời, cầm điếu thuốc lá trên tay hút thỏa thích. Khói thuốc trắng bay tan biến nhanh trong gió thoảng; chỉ còn mùi thơm của thuốc lá làm anh có cảm giác tiếc nuối thèm thuồng một hạnh phúc ngày nào. Anh thở ra thật dài, lắc đầu như muốn từ chối một việc gì. Anh ném điếu thuốc xuống đất dùng chân dụi tắt. Ngả xoài người trên băng ghế đá, hai bàn tay đứa lên mặt vuốt đỏ mặt rần, rồi bắt chéo lên trán suy tư.
Cũng chỉ vì làn khói thuốc ở xứ lạ mà đã làm mất hạnh phúc gia đình. Trong đường cùng của đau đớn, anh lại dùng điếu thuốc để cứu rổi sự thất vọng khốn cùng. Biết đó là nguồn gốc của đau thương, anh tiếp tục hít nhựa thuốc để làm tê liệt tâm hồn mình. Tha hương lâu ngày tại Mỹ, Vinh đã có nhiều cắt giảm thói quen như cà phê, rượu bia, câu cá, cà kê với bạn bè. Nhưng cái dở là anh chẳng thể nào bỏ được hút thuốc, do đó gia đình thường xảy ra những tranh luận phiền muộn giữa hai vợ chồng. Vợ anh khó tính phàn nàn: “Anh lại hút thuốc trong nhà nữa sao! Sao cứ để ngưới ta theo nhắc hoài”.
Cứ mỗi lần như thế anh lại rùng mình tê tái, cho đến một ngày cái lối ‘hòa thuận và nhẫn nhục’ trở thành vô hiệu. Muộn phiền cứ chồng chất trong tâm tư cho đến một ngày hai đứa phải chia tay đổ vỡ. Lý do gia đình đổ vỡ là chuyện riêng tư, thế mà chẳng bao lâu người đời cũng đánh hơi lên tiếng châm biếm trêu chọc Vinh: “Nó thà chết vì khói thuốc còn hơn sống trong khói mù của bà xã”.
Lúc đầu nghe sơ qua, anh cảm thấy khôi hài, nhưng càng nghĩ càng thấm thía. Thấm thía là anh đã hiểu sự đơn độc. vì mất vợ xa con. Vốn là một người chồng tốt, người đàn ông có học thức, thế mà dám đánh đổi một tình nghĩa yêu thương gia đình vì một thú vui quen tay ‘hút thuốc’. Chính vì thê vợ anh lúc hờn lẫy mỉa mai: “Tay anh nghiền mân mê điếu thuốc còn hơn mân mê vợ”.
Đúng thế! Tay anh mê hút thuốc lá hơn hai mươi năm, còn lấy vợ chỉ có hơn mươi năm. Nếu kể mỗi ngày anh hút trung bình 20 điếu thuốc, thì anh đã vân vê cả trăm ngàn điếu thuốc trong cả cuộc đời anh. Chẳng vì vậy mà mỉa mai anh mê thuốc lá hơn mê vợ. Câu nói càng cay cú chỉ làm khổ nhau. Vợ chồng là ân tình nghĩa nặng, hút thuốc chỉ là thói quen. Ân tình cấn thiết cho đời sống, còn thói quen có thể sửa đổi trong những điều kiện thích hợp. Nghe qua cảm thấy thật tệ hại, còn nghĩ sâu xa chuyên tình của hai đứa cũng đâu có tệ như thế. Dung và Vinh biết nhau cũng hơn ba mươi năm. Cả hai cùng ở chung dãy phố gần bến xe của một thành phố nhỏ, quen thân nhau từ lớp mẫu giáo cho đến khi vào đại học ở Sài Gòn. Gia đình anh buôn bán tạp hóa còn nhà nàng có môt quán ăn ở bến xe. Mẹ của Dung là người Huế, bà phập phà thuốc vê Cẩm Lệ cà một đời, nàng vẫn không than phiền và luôn kính trọng người mẹ.
Lúc còn nhỏ, có một thời kỳ bọn con trai thích chơi đánh đáo bằng bao thuốc lá, Dung là nguồn cung cấp dồi dào nhất cho Vinh. Nàng thường nhặt các bao thuốc lá trong quán ăn của gia đình, rồi đổi với anh để lấy dây thun màu – Bao Ruby 10 sợi, Captain 7 sợi, Bastos đỏ 5 sợi, Bastos xanh 3 sợi và các thứ khác 2 sợi. Nàng chỉ thích bán cho anh vì được dây thun mới tinh từ tiệm buôn tạp hóa. Chẳng bao lâu nàng có hai tràng dây thun thắt mười dài nhất xóm để nhảy dây cùng bọn con gái. Cung cấp bao thuốc lá một thời gian, nàng rành hơn cả bọn con trai trong xóm. Nàng có thể phân biệt giá trị bao thuốc mới cũ, màu tem nguyên hay rách, màu tem cũ hay mới, bao nguyên hay nhàu, tên thuốc mới nội hay ngoại. Nàng biết cả mùi thuốc lá của từng loại thuốc, có thể tưởng tượng loại thuốc nào ngon mặc dầu nàng không bao giờ hút. Vinh có dịp tặng cho nàng một lon thuốc ba con mèo Cavena màu đỏ, trong đó chứa đầy viên bi chai sắc thật đẹp. Từ đó, nàng bắt đầu dùng dây thun để đổi lấy những viên bi chai màu nhóm bạn trong xóm. Nàng sưu tầm bi chai, bi sành, mộ màu hay đủ màu, trong hay đục.
Tình bạn hai đứa trở thành một mối tình láng giềng dễ thương. Nàng vẫn còn giữ cái lon thuốc lá và các viên bi bên nàng. Dung bắt đẩu biết chưng diện, mơ mộng và biết e thẹn. Vinh thì cũng bảnh bao hào nhoáng của cậu con trai mới lớn. Anh thích chăm sóc chiếc xe Honda và thưởng thức nhạc chọn lọc. nàng khéo tay vẽ đẹp, viết văn hay và từ đó yêu làm thơ. Một bài thơ đầu tay rất ngắn nàng khoe với anh:
Hòn bi chai long lánh
Mắt ai tròn long lanh
Sợi tơ trời mỏng manh
Dệt tình em mong manh
Vinh rất thích bài thơ đầu tay của nàng nhưng anh không biết phê bình như thế nào. Nay đọc lại vần thơ ngắn ngủi, anh càng thương xót cho cuộc tình mong manh dở dang của nàng. Có lẽ đây là lời nguyền hay tiên đoán về cuộc tình đầu đời. Trong mấy mươi năm, hai đứa chưa bao giờ nhắc lại mấy câu thơ dễ thương đầu đời.
Khi chiến trận ở các tỉnh miền Trung gia tăng, sinh hoạt trường học bị gián đoạn. Vinh bắt chước bạn bè trang lứa tập tành cà phê thuốc lá. Gia đình vinh lo lắng cho tương lai của anh, còn Dung hay giận dỗi khóc hờn vì anh ít lui tới với nàng. Cũng chính yếu điểm này Vinh đã bắt đầu yêu và nuông chiều những hờn dỗi của nàng. Từ đó cả xóm, đứa bạn nào cũng biết mối tình của Vinh-Dung và hai đứa đổi xưng hô bằng tên không còn mày tao nữa. Chẳng bao lâu Vinh bắt đầu công khai hút thuốc nhiều hơn. Dung tặng cho anh một cái hộp quẹt zippo để hút thuốc cho oai.
Khi yêu anh nàng yêu cả khói thuốc bay lãng đãng nhu một làn mây nhỏ quanh quẩn. Nàng có tâm trạng qua cách anh cầm điếu thuốc hay cách anh hút nhả khói thuốc.
Nàng nhớ anh nhớ cả mùi thuốc lá của anh. Nàng thèm ngắm và nếm khói thuốc quyện trong ly cà phê đen. Nàng thường so sánh những làn khói thuốc với những đường màu sắc lả lơi của những viên bi chai. Nàng thường dụi đầu vào ngực anh trò chuyện trongnhững buổi tối sương lạnh,khói thuốc nồng làm ấm hơi thở nàng. Nàng them anh hôn ngọt ngào sau những hơi thuốc ém nóng lồng ngực. Nàng thích cầm gói thuốc mân mê trên tay. Nhất là ngồi riêng tư yên tĩnh ở bãi biển để nàng ngắm khói thuốc và so sánh với những vầng mây trắng lang thang.
Hai đứa trở thành vợ chồng. Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng rất hạnh phúc. Lương đi làm ít ỏi chật vật, buôn bán sinh nhai trở nên khó khăn, nàng khuyên anh bỏ thuốc. Vinh bỏ cơ xưởng, nhập vào nghề đánh cá lặn lội vùng biển để tìm đường vượt biên. Nhiều lần phải neo thuyền ngoài khơi cả tuần, anh càng hút thuốc lá nhiều. Những ngay ở trại tỵ nạn không có tiền để mua thuốc lá, phần lớn là đi hút thuốc ké. Dẫu sao đây là những ngày thấn tiên nhất của cuộc đời tha phương. Chính Dung cũng tỏ ra vui sướng vì chồng mình được thưởng thức thuốc Marlboro đỏ. Nàng khen mùi thuốc thơm vô cùng. Ngay ngày đầu tiên định cư ở Mỹ, nàng tìm đường đi ra chợ mua cả cây thuốc Marlboro đỏ cho chồng. Từ đó, anh bắt đầu trở lại hút thuốc mỗi ngày một gói.
Sống trên đất Mỹ, Dung học hỏi nhanh chóng tư tưởng của một xã hội văn minh nhất thế giới. Nàng càng có ưu thế trong lúc tranh luận về hút thuốc, nàng bắt đầu chồng chất ‘tội hình khói thuốc’ kể lể hằng ngày inh ỏi bên tai. Đến khi có con, nàng càng lo lắng ảnh hưởng cho sức khỏe của thắng bé trong gia đình.
- Hút thuốc lá cho cố rồi ho sù sụ, điệu này ho lao ung thư chết sớm. Hút gì cả ngày lẫn đêm chẳng bao giờ nghĩ đến sức khỏe của con cái. Hút thuốc riết làm cho răng vàng khè, nếu bợn đen, miệng hôi rùm. Hút gì quá trời cho răng cỏ nếu răng hư hết, làm môi thâm đen tay cháy vàng.
Đúng như thế, anh vừa bước vào xe bắt đầu phật phà khói thuốc. Nằm ngồi ở đâu cũng cầm điếu thuốc trên tay, tàn thuốc rơi cháy thảm sàn nhà. Ngay cả mùi thuốc bện vào trong các bộ ghế salon, tủ quần áo và các phòng. Nàng phải theo hầu dọn mệt mỏi, đôi lúc hằn học chi tiết.
- Gạt tàn thuốc lá để cả tuần không thấy rửa mà còn rãi từ phòng ngủ, phòng ăn cho đến nhà cầu. Trời thì nóng mồ hôi mồ kê nhuễ nhoại, vậy mà còn phì phào thuốc lá trong lúc cắt lỏ. Còn lúc trời tuyết lạnh thấu xương thì hành thân xác đi ra ngoài hút thuốc lá.
Chẳng có oan ức gì vì sáng sớm dậy chưa kịp nựng vợ thì đã có điếu thuốc trên tay. Ngay cả sau những lúc kề cận làm tình với vợ, quay qua nhả khói thuốc để thưởng thức. Đôi lúc anh vô ý lúc vợ trang điểm chưa kịp khen đã phà khói thuốc vào mái tóc. Nhất là, mùi nước hoa đắt giá chưa được khoe đã ếm vào mùi thuốc khét.
Những lúc nàng kể tội trạng về”khói thuốc, anh không thể đối diện và đều bỏ đi ra ngoài vì các tội trạng đều đúng và hợp lý. Anh không hiểu từ đâu bộc phát những bực dọc dồn dập. Lúc mất vợ rồi anh mới thấy mình quá đáng. Xưa kia có bao giờ nàng than phiền những nơi mịt mù khói thuốc như vũ trường , hội quán, nhảy đầm, hay tiệc tùng đám cưới. Nàng cũng chẳng bao giờ than phiền các mùi hôi nồng nặc các mùi khác như mùi đèn nhang, mùi nấu nướng nhà bếp, mùi các lọai mắm, thuốc rửa nhà, khói xe của chiếc xe cũ. Còn bây giờ nàng có thể kể lể cho anh hàng giờ.
Nhớ thuở tay không đến Mỹ, hai vợ chồng chung lưng làm và học miệt mài. Anh trở nên người có trình độ học vấn kiến thức cao của kỹ sư hóa học. Nàng trở thành ‘housewife’ chăm lo công việc gia đình. Cũng lạ thay, anh mất tiêu đi cương vị thống lĩnh trong nhà, bắt đầu nhượng bộ cô vợ nhiều thứ. Có lẽ nàng ngồi không ở nhà, có nhiều thời giờ rảnh học đòi nhiều thứ mới lạ. Còn anh bị căng thẳng trong việc làm hảng xưởng tối ngày, khói thuốc càng bay mù mịt. Đôi khi chỉ chuyện nhảm không đâu, cũng trở nên một đề tài tranh luận căng thẳng giữa hai vợ chồng. Bắt đầu bàn cãi, anh thấy vợ mình bị ‘short ciruit’ trở lại cái danh sách ‘tội trạng khói thuốc” để phủ đầu dành thế thắng. Nhìn vào đầu hai ngón tay cháy vàng khè, anh biết lá phổi mình cũng đóng lớp. Anh không hiểu tại sao mình lại nuốt ém khói vào trong lồng phổi. Đúng thế, anh cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu, lá phổi của anh đã chai, con tim bị gó ép không còn rung dộng. Anh ráng bỏ nhiều lần nhưng anh càng lún sâu mãi.
Vinh nhớ có lần bị thất nghiệp vợ anh tạm thời làm cho một cửa hàng quần áo. Anh phải ở nhà lo việc chợ búa, nấu cơm nước, và bị kiềm hãm trong việc “đốt tiền” qua những bao thuốc lá. Chính vì thế, sự buồn bực càng làm cho con người nhỏ nhoi và cảm thấy mất đi sự kính trọng từ người vợ. Quyền lực uy thế của Vinh như càng bị bóp chặt bởi người vợ của mình. Cái tư tưởng tự do ngôn luận càng làm anh thấy bị vợ lấn lướt, càng suy tư buồn bực càng cần khói thuốc để giải sầu.
Chỉ quanh những bất bình lời qua tiếng lại, tự ái cá nhân quá lớn, đâm ra giận hờn mất khôn chẳng còn quý trọng và bảo vệ tình yêu gia đình. Dung nay có quyền tái hôn, anh có quyền ra đi sống đơn độc, chỉ có bé Vũ còn nhỏ bé đứng giữa hai ngã đường. Anh lẩm nhẩm trong miệng “Thật là không công bình cho thằng bé lên năm”. Biết như thế, Vinh vẫn châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài, ngậm ém khói thuốc lá lồng phổi. Bỗng dưng một bàn tay nhỏ xíu bịt mắt anh, cười húc hích rồi ngờ nghệch hỏi: “Ba có biết đây là ai không?” .Vinh tức cười vì câu hỏi ngây ngô của con. Cụm hơi thuốc lá nồng sốc ngược trong cuống họng làm anh ho đến chảy nước mắt. Thằng bé thả tay đi vòng ra đằng trước băng ghế. Vinh ngồi ôm lấy con tiếp tục ho sặc sụa làm thằng bé sợ hãi. Anh tháo lấy cái mắt kiếng đen bỏ vào túi, rồi dụi điếu thuốc dưới đất. Thằng bé trố mắt nhìn anh đưa tay rờ rẫm túi quần ái tìm kiếm bao thuốc lá ngồi giận dỗi. Vinh nhìn đứa bé con đã nhanh chóng học hỏi tư tưởng ‘xấu’ về thuốc lá. Anh chau mày suy nghĩ đến bật cười, vừa quay lưng trở lại với Vũ, anh thấy Dung bước tới.
Cả hai ngập ngừng chào hỏi. Vinh đề nghị cho bé Vũ ở với anh vài hôm, nàng lưỡng lự nhìn anh với ánh mắt ái ngại. Anh hiểu ý mĩm cười, đứng khoan thai đọc bài thơ làm quà cưới. Đây là bài thơ kỷ niêm xa xưa, anh tạm thay đổi một chút cho phù hợp với cuộc đời mới.
Hòn bi giờ mỏng manh
Mắt buồn ai mong manh
Sợi tơ trời lóng lánh
Dệt tình ai long lanh
Dung thoáng hiện một chút xúc động, nàng đưa ngón tay vào mí mắt để giữ gìn nét trang điểm lộng lẫy trên khuôn mặt của nàng. Anh giang đôi tay ô siết lấy nàng vào lòng thân mật, nói nhỏ bên tai: “Chúc mừng em”. Dung có vẽ bối rối chẳng nói lên lời, hai tay vân vê tấm thiệp cưới. Nàng lắc đầu như từ chối, vội quay lưng về phía thánh đường . Vinh biết nàng không muốn nhớ bài thơ cũ rích của nàng.
Dung cúi đầu nhẹ chào từ giả Vinh, dắt Vũ quay bước vào trong. Thằng bé cứ quay mặt ngược lại mếu máo nhìn cha. Còn anh quay lưng đi không dám nhìn lại. Nàng nào biết trên một tay anh còn mang hai kỷ vật - một hộp bi chai và cái hộp quẹt zippo. Anh muốn gủi tặng lại cho nàng món quà nhỏ nhưng lại đổi ý. Anh tiếc rằng đời sống vật chất ở xứ lạ quá dồi dào, con người quá tôn trọng đời sống riêng tư, đâm ra ích kỷ không còn biết hy sinh. Anh hy vọng là Dung giả vờ để cố quên đi tất cả, để tiếp bước trên con đường mới. Còn anh, đứng vào trong một tình huống nào vẫn là người thua cuộc.
Vinh bỏ đi ra ngoài khung cảnh nhộn nhịp ngày cưới, hướng về bãi biển không hề ngoái đầu lại. Hình ảnh của biển càng gần gũi với anh. Tiếng sóng biển càng dồn dập làm gợi lại những hình ảnh yêu thương ngày xưa. Anh giờ đơn độc thả bộ dọc theo sóng biển. Anh thả những hòn bi màu xuống cho sóng cuốn đi vào lòng biển sâu. Tay cầm cái hộp quẹt zippo mân mê lưu luyến, ngón tay búng cái zippo đóng mở liên tục. Anh thèm thuồng được kéo một vài hơi thuốc lá cho ấm áp. Bỗng anh nhảy tung người ném cái hộp quẹt thật xa ra biển cả. Sau đó anh vòng chéo hai cánh tay ôm vào bả vai cho bớt lạnh lẽo. Trên bãi biển, Vinh cúi đầu chậm bước, nhìn dã tràng cát cuốn trôi và không biết đời mình sẽ đi về đâu! Xa xa tiếng chuông của nhà thờ vang lên rộn rã như lời chúc tụng sau lễ cưới. Bên trong giáo đường, Dung đang vòng tay của Hoàng mãi mê cuộc vui quên bẵng bé Vũ. Cả hai nào có biết thằng bé đang ngồi trước thềm nhà thờ khóc như mưa vì cha đi mất.
Một cụ già dừng bên giáo đường, nhìn bé Vũ thút thít khóc. Cụ nhẩm lời cầu nguyện: “Chúa ơi! Cuộc đời này buồn hay vui, xin phần phước che chở trẻ thơ bên tình yêu của Chúa”.
Một bóng người to lớn rọi trên sân, nắng bỗng dịu dần trên đôi vai đứa bé bất hạnh. Mùi bàn tay người đàn ông thân quen giờ nhộn nhịp theo bước chân nhảy múa reo mừng hạnh phúc. Vũ đâu hiểu niềm vui của ngày cưới là gì. Bé chỉ biết giờ đây mình ở bên bóng mát tình yêu, đó là niềm hạnh phúc cuộc đời của bé.
Trần Cường
June 2, 2005
Comment