Cách đây không lâu, T mượn ở thư viện Austin bộ phim của Úc châu - A Place to Call Home và mê mẫn từ đầu tới cuối. Mấy tuần nay, đài PBS trình chiếu lại bộ phim này trong chương trình Masterpiece nên T nhớ ra mà giới thiệu với bạn đọc. Có dịp bạn tìm xem A Place to Call Home, phim có 6 seasons, mỗi season có nhiều tập, thuộc loại 'drama' nên nhiều tình tiết hấp dẫn và nhất là tiếng Anh giọng Úc rất dễ thương. Cuối phim Anna đọc bài thơ 'On Children' của Kahlil Gibran, T nhận ra, những mẩu chuyện, những mối tương quan trong gia đình trong phim từ đầu tới cuối, đều xoay quanh tình ý của bài thơ. Cô Trần Mộng Tú có chuyển bài thơ này qua tiếng Việt.
CON CÁI
Con của bạn đâu phải là con bạn.
Chúng là con trai con gái của đất trời
Chúng vào đời lối qua nhà bạn
Nào phải đâu chúng từ bạn mà ra
Chúng ở chung nhưng thật sự không phải của ta
Hãy cho chúng yêu thương nhưng đừng cho tư tưởng
Chúng có tư tưởng riêng tự bộc ra
Cho chúng ngôi nhà nhưng đừng khép cửa
Để linh hồn chúng có chỗ bay xa
Hồn chúng sẽ bay tới căn nhà khác
Bạn sẽ không thể vào được dù trong giấc mơ hoa
Hãy cố nương theo
Nhưng đừng bắt chúng giống mình
Vì ngày hôm qua không thể là ngày hôm nay
Chẳng ai muốn đi lùi về quá khứ
Ngày đã qua đi đừng cố giữ
Bạn là cây cung con bạn đặt mũi tên trên đó
Người xạ thủ vươn mình nhắm đích thật xa
Cái vạch nhắm trên con đường vô định
Cung hãy hân hoan uốn mình cùng xạ thủ
buông ra cho mũi tên lao xa
Người xạ thủ dẫu yêu đường tên bay xa tít
vẫn nhớ một thời cung đã cho nương thân.
~ 0 ~
On Children Poem
Your children are not your children.
They are the sons and daughters of Life’s longing for itself.
They come through you but not from you,
And though they are with you yet they belong not to you.
You may give them your love but not your thoughts,
For they have their own thoughts.
You may house their bodies but not their souls,
For their souls dwell in the house of tomorrow,
which you cannot visit, not even in your dreams.
You may strive to be like them,
but seek not to make them like you.
For life goes not backward nor tarries with yesterday.
You are the bows from which your children
as living arrows are sent forth.
The archer sees the mark upon the path of the infinite,
and He bends you with His might
that His arrows may go swift and far.
Let your bending in the archer’s hand be for gladness;
For even as He loves the arrow that flies,
so He loves also the bow that is stable.
(Kahlil Gibran, The Prophet)
Comment