Tản Mạn "NHẬU"
(Trích phiếm luận "NHẬU" của Gã Siêu)
Một trong những chứng bệnh của phe đàn ông con giai, khiến cho quí bà quí cô nhiều khi phải nhăn mặt “âm thầm gậm nhấm nỗi đớn đau cô đơn” của mình, đó là chứng bệnh nhậu. Để diễn tả nỗi đớn đau vò võ ấy, người ta đã nhái theo bài hát “Hòn vọng phu” như sau :
Bao nhiêu đêm cầm roi đứng đợi chồng về,
Bao nhiêu đêm vòng tay đứng nghe chồng thề.
Không hiểu bên các nước khác, người ta nhậu ra làm sao và nhậu theo phong cách nào ? Chứ còn tại Việt Nam , người ta nhậu ở mọi nơi, trong mọi lúc và với bất kỳ lý do nào. Vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu và thậm chí muốn nhậu là nhậu, chẳng cần lý do nào đôi khi lý do "tâm lý" rất đơn giản hay không có ý nghĩa gì hết, vì chỉ muốn nhậu. Vợ đau nặng vào nhà thuơng cũng nhậu vì buồn lo, sau khi vợ lành bệnh về nhà cũng nhậu ăn mừng; con học kém cũng nhậu nhưng con học giời cụng nhậu ăn mừng; bác phu xe ế khách cũng nhậu, nhưng khi trúng mánh nhiều "tip" thì còn nhậu bạo; nhậu giao thiệp, buôn bán mánh mung, tính toán làm ăn, v.v... nhưng thua lỗ thất bại cũng nhậu để học hỏi kinh nghiệm đau thương; con bị bồ đá nhưng bực bội nhận nhẹt, có có tin vui cũng lôi kéo bạn hữu chia vui, con bị ly dị cũng dằn vặt nhậu nhẹt cho vơi nỗi lo....
Vì vậy, phong trào nhậu cứ “liên tục phát triển”. Chả thế mà đất nước mình thuộc vào hạng nghèo rớt mùng tơi, nhưng lại có mặt đầy đủ những thứ bia nổi tiếng trên thế giới và hàng năm người ta sản xuất ra không biết bao nhiêu triệu lít bia. Nếu có rủng rỉnh thì chơi sang Cordon Blue hay Martell XO. Rồi trong những ngày gần đây tại Saigon, xuất hiện hàng loạt những “làng nướng”, làng “lẩu”, "đồ biển", "bia hơi ", v.v...Cứ chiều chiều đi ngang qua những thứ làng này, mùi thịt thà cá mú bốc lên làm điếc mũi hàng xóm. Hiện tượng nhậu dưới góc độ của anh đàn ông cũng như của chị đàn bà, để rồi đi đến một kết luận cụ thể, đó là ta phải nhậu như thế nào cho đáng mặt mày râu. Chả thế mà trong ngành du lịch, người ta đã đưa ra chiêu bài nền “văn hóa ẩm thực” của dân tộc mình để thêm phần hấp dẫn hầu dễ bề móc túi du khách.
Vị sư tổ của trường phái nhậu, đó chính là Lưu linh (tự là Bá luân, người đời Tấn). Ông thuộc nhóm “thất hiền”, tức là một trong bảy vị hiền tài ở Trúc lâm, tính tình phóng khoáng, thích uống rượu lại giỏi thơ văn. Ông đã để lại cho đời một bài thơ bất hủ, ca ngợi cốt cách phong lưu của việc uống rượu. Bài thơ ấy mang tựa đề là “tửu đức tụng”. Chả thế mà trong “Cung oán ngâm khúc” có câu :
Cờ tiên, rượu thánh ai bằng,
Lưu linh, Đế thích là làng tri âm.
Tục truyền trằng : vào một đêm trăng thanh gió mát, ông ngồi uống rượu và ngâm thơ với các “chiến hữu” trên một chiếc thuyền. Trong lúc cao hứng, ông đứng lên, loạng choạng bước tới mũi thuyền. Nhìn thấy vầng trăng lung linh dưới đáy nước mà cứ ngỡ là lơ lửng trên bàu trời, ông liền giang tay nhảy xuống ôm lấy trọn vầng trăng và bị thế là…dòng nước cuốn trôi.
Từ đó cho đến nay, dân bợm nhậu vốn thường được gọi là đệ tử của Lưu linh và tôn ông làm sư tổ của mình. Nhiều người cho rằng :
- Đối với phần lớn đàn ông con giai, thì tình yêu đi vào trái tim thường phải rẽ qua ngả đường của bao tử.
Điều đó chứng tỏ rằng anh đàn ông con giai nào cũng khoái ăn ngon. Thế nhưng, đồ ăn thịnh soạn mà thiếu chất cay cay để đưa mồi thì cũng hóa thành nhạt nhẽo như người xưa đã bảo :
- Cỗ không rượu như kiệu không cụ. Đi rước kiệu mà không có cha chủ sự thì còn ra cái thể thống chi nữa.
Cũng bởi lẽ ấy, mà các cụ ta ngày xưa đã bảo :
- Nam vô tửu như kỳ vô phong, có nghĩa là đờn ông con giai mà không biết uống rượu thì như cờ treo mà không có gió. Ủ rũ.
Trong lúc bạn bè cùng “nhậu” tưng bừng hô vang “Zdoô, zdoô…” thì mới vui và sôi động; thường chú rể là người “bị” uống nhiều nhất trong ngày cưới, hết bàn này đến bàn khác, hết người này chúc mừng đến người kia mời mọc; lâu ngày về quê nhà cũng phải nốc hết ly này đến ly khác cho trọn tình nghĩa bà con láng giềng; nhiều lúc chẳng muốn nhậu mà cũng vẫn bị nhậu và bắt buộc phải nhậu, thì nào có khoái, có vui sướng gì cho cam. Dĩ nhiên ở đây không bàn tới những vị sáng say chiều xỉn tối lăn quay, thuộc hàng cao thủ võ lâm, bợm nhậu mãn tính hay dân ghiền hạng nặng, dám vỗ ngực tuyên bố: “Thà bỏ…vợ còn hơn bỏ…nhậu.” Nhưng chỉ xin dề cập đến những đấng thường thường bậc trung, mỗi khi nhậu đều có những lý do chính đáng và lắm lúc có cả giấy phép của…bà xã nữa. Vậy tại sao những đấng ấy lại nhậu, hay nói một cách khác, những đấng ấy nhậu để làm gì ? Có những lý do khiến người ta nhậu một cách rất chính đáng ..
Lý do thứ nhất, đó là phải nhậu thì mới có tiền.
Mới nghe qua lời phát biểu này thì thấy nó có vẻ vô lý, bởi vì theo luật kinh tế “đông vui hao”. Nhậu miết thì thể nào cũng mắc chứng “viêm màng túi” kinh niên. Thế nhưng, nếu suy nghĩ một chút, ta thấy cũng đúng.
Có một anh bạn, chủ một doanh nghiệp tư nhân, vốn được xem là “chuyên gia” nhậu. Gọi điện thoại tìm anh ta thường được nghe con gái anh ta trả lời :
- Ba con đi nhậu rồi.
Vợ anh ta phải “thay” chồng quán xuyến công việc sản xuất , trông coi cơ sở kiêm luôn nghề…”chỉ điểm” :
- Anh ấy đang ngồi với ông nọ, ông kia ở quán…
Còn anh ta thì lại tâm sự :
- Nhậu hoài chán lắm, ở nhà với vợ con thích hơn, nhưng có nhậu mới ký được nhiều hợp đồng làm ăn. Hoàn tất hợp đồng, lời lỗ gì cũng lại…nhậu tiếp để kiếm hợp đồng mới, cứ thế mà nhậu quanh năm.
Có lẽ đúng như vậy. Thời buổi kinh doanh cạnh tranh khốc liệt, cơ sở của anh ta thì nhỏ, vốn ít nhưng đều đều có hợp đồng để làm, đủ trả lương công nhân, nhà xưởng, điện nước, thuế má và quan trọng nhất, đã nuôi sống cả gia đình bố mẹ, vợ chồng và ba cô con gái. Tuy rằng trong đó có công sức không ít của người vợ : hiểu chồng và giúp chồng.
Lý do thứ hai đó là nhậu để tỏ ra có tí quyền, tí chức và cũng bề thế như ai.
Một anh bạn khác, ngoài những tiệc nhậu ở nhà hàng được người ta mời, anh ta cũng thường tổ chức nhậu tại nhà với danh nghĩa là đám giỗ. Giỗ bên nội, rồi giỗ bên ngoại. Khách được mời toàn những nhân vật có “máu mặt”, thiên hạ nhìn vào phải nể phục sát đất quyền cao chức trọng của anh ta. Có lần người ta thắc mắc không biết là giỗ ai, hỏi ra mới hay :
- Giỗ người em họ của ông nội, mà khi mất mới có vài tuổi, gia chủ cũng chẳng còn nhớ tên là gì, nên chỉ gọi là giỗ…ông trẻ!
Lý do thứ ba đó là nhậu để thắt chặt tình bè bạn.
Như trên gã đã nói : hai tên bạn cũ lâu ngày gặp nhau thì chỉ cần làm mấy ly là sống lại biết bao nhiêu kỷ niệm êm đẹp của một thuở xa xưa. Hơn thế nữa, khi rượu đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, lúc bấy giờ các chiến hữu tha hồ mà “nổ”, sẵn sàng tỏ lộ tâm can tì phế của mình. Những chuyện không thể nói với bà xã, thì lúc này là lúc thuận tiện nhất để tuôn ra rông rổng cho các chiến hữu.
Nếu ở nhà: Nhất vợ nhì giời.
Còn bây giờ và ở đây: Trời chỉ bằng cái vung, thì bà xã chắc chắn cũng chẳng là cái thớ gì cả. Rượu mở mang trí hóa, giải bớt cơn sầu và làm cho tình nghĩa tuôn chảy tràn trề và lai láng khiến các chiến hữu sẵn sàng cảm thông, không phải chỉ chín bỏ làm mười, mà nhiều khi chín bỏ làm mười một mười hai không chừng. Và khi tới màn chót của vở kịch, các chiến hữu sẽ hôn nhau chùn chụt, hay ôm lấy nhau mà khóc thút thít, lâm ly bi đát hơn cả đờn bà con gái bội phần.
Lý do thứ tư đó là nhậu để nói cho thiên hạ biết rằng :
Ta đây là loại đàn ông chính hiệu "quân tử". Vì khi nhậu sừng sừng, người ta mượn rượu thay lời mới dễ bề tỏ ra mình là đấng “nam nhi đại trượng phu”.
Nếu không đi nhậu, các chiến hữu cho rằng bây giờ tôi sợ vợ, “không xài được”. Tự ái nổi lên, chứng tỏ ta đây không sợ ai hết “ bạn nhậu một bên và em một bên”. Nếu cho đến lúc vợ “tuyên chiến” với nhậu (than vãn cằn nhằn kêu ca nổi giận), hũ hèm thực sự hoảng hốt buồn chán, lại tiếp tục tìm vui trong men nhậu. Khi nhậu, tôi được các chiến hữu tung hô, được em út tôn sùng và nhiều thứ mà lúc tàn canh tôi họ có được Trong bàn nhậu tất cả đều bình đẳng, hơn thế nữa, nó giải tỏa biết bao buồn bực. Trong bàn nhậu, “nhà ngói cũng như nhà tranh”, ai ai cũng ngon lành biết chịu chơi và chịu chi…Vợ tôi cho rằng họ là người yếu đuối, nhưng khi nhậu họ thấy mình có đủ “bản lãnh đàn ông”.
Bản lĩnh đàn ông này được họ cảm nhận khi ruợu đã thấm vào sẵn sàng “nhả ngọc phun châu” với bất kỳ ai, về bất cứ đề tài nào, còn thiên hạ đang vểnh tai hướng tới bạn để lắng nghe. Rốt cuộc, sự cãi vã là điều không thể tránh khỏi khi mọi người đều…thông minh. Họ cảm thấy mình là người giàu nhất trên thế giới, thậm chí sãn sàng bao luôn bữa tiệc, hay mua thêm rượu mời mọi người cùng uống. Đối với họ, thân xác chỉ là cát bụi, danh vọng chỉ là mây khói và tiền bạc chỉ là…bùn đất mà thôi. Họ cảm thấy mình là người gan dạ, sẵn sàng đánh nhau với bất cứ ai. Chỉ cần một lời nói trái tai, lập tức người ấy trở thành kẻ thù của họ. Không một ai có thể đánh phun máu đầu, bởi vì họ không hề lùi bước trước bất kỳ đối thủ nào. Khi đã xỉn rồi, họ cứ giữa đường mà đi, mặc cho xe cộ thi nhau tránh xa. Thậm chí, họ còn dám bò bằng “bốn chân” về nhà trước mặt vợ con và hàng xóm.
Họ cảm thấy mình là người lịch sự, bởi vì họ luôn mồn xin lỗi thiên hạ. Thậm chí khi bị va vào cột đèn sưng u cả đầu, thế mà họ vẫn cứ đứng xin lỗi cho tới bao giờ cái cột đèn trả lời mới thôi. Có khi họ xin phép chủ nhà để đi về tới mười lần mà vẫn luẩn quẩn chưa ra khỏi được phòng nhậu. Họ cảm thấy mình là người rất cẩn thận, thậm chí còn nhớ móc chân vào sườn xe đạp trước khi làm một giấc ngủ ngon lành ngay bên lề đường.
Sau cùng, họ cảm thấy mình là người có trí nhớ tốt bởi vì những việc tưởng chừng như đã qua đi từ đời tám tai ông Bành tổ, thế mà bạn vẫn nhớ và nhắc đi nhắc lại hàng chục lần, chỉ vì sợ kẻ khác quên hay không hiểu.
Những biểu lộ “bản lĩnh đờn ông” trên đây khi rượu vào, nếu ở mức độ trung bình thì tạo được một bầu không khí vui vẻ và đôi lúc đem lại nét dễ thương, nhưng nếu đi tới chỗ thái quá, chắc chắn sẽ tạo nên những bất ổn, bởi vì: Rượu thì trắng, nhưng uống vào sẽ làm cho mặt đỏ và nhuộm đen tư cách.
Kết luận bài "Nhậu" với bài thơ của Đăng Châu :
Đêm qua anh đi nhậu về,
Đợi anh, em thấy tái tê cõi lòng.
Khi đi lịch sự đàng hoàng,
Khi về xất bất, xang bang phát rầu.
Nào đâu chiếc kính đổi màu,
Cái máy di động mua đầu mùa xuân.
Nào đâu cái mũ phớt đen,
Cái “dây bao tử”…mất luôn, khỏi tìm.
Nói ra sợ tiếng sợ tăm,
Van anh, anh hãy giữ thân giữ mình.
Như xưa anh vốn hiền lành,
Cứ ăn nhậu miết, riết thành hư thân.
Muốn cho vợ quí, con thương,
Van anh sớm bỏ con đường bê tha.
Đêm qua anh đi nhậu về,
Đàng hoàng lịch sự bay đi…rất nhiều.
(Trích phiếm luận "NHẬU" của Gã Siêu)
Một trong những chứng bệnh của phe đàn ông con giai, khiến cho quí bà quí cô nhiều khi phải nhăn mặt “âm thầm gậm nhấm nỗi đớn đau cô đơn” của mình, đó là chứng bệnh nhậu. Để diễn tả nỗi đớn đau vò võ ấy, người ta đã nhái theo bài hát “Hòn vọng phu” như sau :
Bao nhiêu đêm cầm roi đứng đợi chồng về,
Bao nhiêu đêm vòng tay đứng nghe chồng thề.
Không hiểu bên các nước khác, người ta nhậu ra làm sao và nhậu theo phong cách nào ? Chứ còn tại Việt Nam , người ta nhậu ở mọi nơi, trong mọi lúc và với bất kỳ lý do nào. Vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu và thậm chí muốn nhậu là nhậu, chẳng cần lý do nào đôi khi lý do "tâm lý" rất đơn giản hay không có ý nghĩa gì hết, vì chỉ muốn nhậu. Vợ đau nặng vào nhà thuơng cũng nhậu vì buồn lo, sau khi vợ lành bệnh về nhà cũng nhậu ăn mừng; con học kém cũng nhậu nhưng con học giời cụng nhậu ăn mừng; bác phu xe ế khách cũng nhậu, nhưng khi trúng mánh nhiều "tip" thì còn nhậu bạo; nhậu giao thiệp, buôn bán mánh mung, tính toán làm ăn, v.v... nhưng thua lỗ thất bại cũng nhậu để học hỏi kinh nghiệm đau thương; con bị bồ đá nhưng bực bội nhận nhẹt, có có tin vui cũng lôi kéo bạn hữu chia vui, con bị ly dị cũng dằn vặt nhậu nhẹt cho vơi nỗi lo....
Vì vậy, phong trào nhậu cứ “liên tục phát triển”. Chả thế mà đất nước mình thuộc vào hạng nghèo rớt mùng tơi, nhưng lại có mặt đầy đủ những thứ bia nổi tiếng trên thế giới và hàng năm người ta sản xuất ra không biết bao nhiêu triệu lít bia. Nếu có rủng rỉnh thì chơi sang Cordon Blue hay Martell XO. Rồi trong những ngày gần đây tại Saigon, xuất hiện hàng loạt những “làng nướng”, làng “lẩu”, "đồ biển", "bia hơi ", v.v...Cứ chiều chiều đi ngang qua những thứ làng này, mùi thịt thà cá mú bốc lên làm điếc mũi hàng xóm. Hiện tượng nhậu dưới góc độ của anh đàn ông cũng như của chị đàn bà, để rồi đi đến một kết luận cụ thể, đó là ta phải nhậu như thế nào cho đáng mặt mày râu. Chả thế mà trong ngành du lịch, người ta đã đưa ra chiêu bài nền “văn hóa ẩm thực” của dân tộc mình để thêm phần hấp dẫn hầu dễ bề móc túi du khách.
Vị sư tổ của trường phái nhậu, đó chính là Lưu linh (tự là Bá luân, người đời Tấn). Ông thuộc nhóm “thất hiền”, tức là một trong bảy vị hiền tài ở Trúc lâm, tính tình phóng khoáng, thích uống rượu lại giỏi thơ văn. Ông đã để lại cho đời một bài thơ bất hủ, ca ngợi cốt cách phong lưu của việc uống rượu. Bài thơ ấy mang tựa đề là “tửu đức tụng”. Chả thế mà trong “Cung oán ngâm khúc” có câu :
Cờ tiên, rượu thánh ai bằng,
Lưu linh, Đế thích là làng tri âm.
Tục truyền trằng : vào một đêm trăng thanh gió mát, ông ngồi uống rượu và ngâm thơ với các “chiến hữu” trên một chiếc thuyền. Trong lúc cao hứng, ông đứng lên, loạng choạng bước tới mũi thuyền. Nhìn thấy vầng trăng lung linh dưới đáy nước mà cứ ngỡ là lơ lửng trên bàu trời, ông liền giang tay nhảy xuống ôm lấy trọn vầng trăng và bị thế là…dòng nước cuốn trôi.
Từ đó cho đến nay, dân bợm nhậu vốn thường được gọi là đệ tử của Lưu linh và tôn ông làm sư tổ của mình. Nhiều người cho rằng :
- Đối với phần lớn đàn ông con giai, thì tình yêu đi vào trái tim thường phải rẽ qua ngả đường của bao tử.
Điều đó chứng tỏ rằng anh đàn ông con giai nào cũng khoái ăn ngon. Thế nhưng, đồ ăn thịnh soạn mà thiếu chất cay cay để đưa mồi thì cũng hóa thành nhạt nhẽo như người xưa đã bảo :
- Cỗ không rượu như kiệu không cụ. Đi rước kiệu mà không có cha chủ sự thì còn ra cái thể thống chi nữa.
Cũng bởi lẽ ấy, mà các cụ ta ngày xưa đã bảo :
- Nam vô tửu như kỳ vô phong, có nghĩa là đờn ông con giai mà không biết uống rượu thì như cờ treo mà không có gió. Ủ rũ.
Trong lúc bạn bè cùng “nhậu” tưng bừng hô vang “Zdoô, zdoô…” thì mới vui và sôi động; thường chú rể là người “bị” uống nhiều nhất trong ngày cưới, hết bàn này đến bàn khác, hết người này chúc mừng đến người kia mời mọc; lâu ngày về quê nhà cũng phải nốc hết ly này đến ly khác cho trọn tình nghĩa bà con láng giềng; nhiều lúc chẳng muốn nhậu mà cũng vẫn bị nhậu và bắt buộc phải nhậu, thì nào có khoái, có vui sướng gì cho cam. Dĩ nhiên ở đây không bàn tới những vị sáng say chiều xỉn tối lăn quay, thuộc hàng cao thủ võ lâm, bợm nhậu mãn tính hay dân ghiền hạng nặng, dám vỗ ngực tuyên bố: “Thà bỏ…vợ còn hơn bỏ…nhậu.” Nhưng chỉ xin dề cập đến những đấng thường thường bậc trung, mỗi khi nhậu đều có những lý do chính đáng và lắm lúc có cả giấy phép của…bà xã nữa. Vậy tại sao những đấng ấy lại nhậu, hay nói một cách khác, những đấng ấy nhậu để làm gì ? Có những lý do khiến người ta nhậu một cách rất chính đáng ..
Lý do thứ nhất, đó là phải nhậu thì mới có tiền.
Mới nghe qua lời phát biểu này thì thấy nó có vẻ vô lý, bởi vì theo luật kinh tế “đông vui hao”. Nhậu miết thì thể nào cũng mắc chứng “viêm màng túi” kinh niên. Thế nhưng, nếu suy nghĩ một chút, ta thấy cũng đúng.
Có một anh bạn, chủ một doanh nghiệp tư nhân, vốn được xem là “chuyên gia” nhậu. Gọi điện thoại tìm anh ta thường được nghe con gái anh ta trả lời :
- Ba con đi nhậu rồi.
Vợ anh ta phải “thay” chồng quán xuyến công việc sản xuất , trông coi cơ sở kiêm luôn nghề…”chỉ điểm” :
- Anh ấy đang ngồi với ông nọ, ông kia ở quán…
Còn anh ta thì lại tâm sự :
- Nhậu hoài chán lắm, ở nhà với vợ con thích hơn, nhưng có nhậu mới ký được nhiều hợp đồng làm ăn. Hoàn tất hợp đồng, lời lỗ gì cũng lại…nhậu tiếp để kiếm hợp đồng mới, cứ thế mà nhậu quanh năm.
Có lẽ đúng như vậy. Thời buổi kinh doanh cạnh tranh khốc liệt, cơ sở của anh ta thì nhỏ, vốn ít nhưng đều đều có hợp đồng để làm, đủ trả lương công nhân, nhà xưởng, điện nước, thuế má và quan trọng nhất, đã nuôi sống cả gia đình bố mẹ, vợ chồng và ba cô con gái. Tuy rằng trong đó có công sức không ít của người vợ : hiểu chồng và giúp chồng.
Lý do thứ hai đó là nhậu để tỏ ra có tí quyền, tí chức và cũng bề thế như ai.
Một anh bạn khác, ngoài những tiệc nhậu ở nhà hàng được người ta mời, anh ta cũng thường tổ chức nhậu tại nhà với danh nghĩa là đám giỗ. Giỗ bên nội, rồi giỗ bên ngoại. Khách được mời toàn những nhân vật có “máu mặt”, thiên hạ nhìn vào phải nể phục sát đất quyền cao chức trọng của anh ta. Có lần người ta thắc mắc không biết là giỗ ai, hỏi ra mới hay :
- Giỗ người em họ của ông nội, mà khi mất mới có vài tuổi, gia chủ cũng chẳng còn nhớ tên là gì, nên chỉ gọi là giỗ…ông trẻ!
Lý do thứ ba đó là nhậu để thắt chặt tình bè bạn.
Như trên gã đã nói : hai tên bạn cũ lâu ngày gặp nhau thì chỉ cần làm mấy ly là sống lại biết bao nhiêu kỷ niệm êm đẹp của một thuở xa xưa. Hơn thế nữa, khi rượu đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, lúc bấy giờ các chiến hữu tha hồ mà “nổ”, sẵn sàng tỏ lộ tâm can tì phế của mình. Những chuyện không thể nói với bà xã, thì lúc này là lúc thuận tiện nhất để tuôn ra rông rổng cho các chiến hữu.
Nếu ở nhà: Nhất vợ nhì giời.
Còn bây giờ và ở đây: Trời chỉ bằng cái vung, thì bà xã chắc chắn cũng chẳng là cái thớ gì cả. Rượu mở mang trí hóa, giải bớt cơn sầu và làm cho tình nghĩa tuôn chảy tràn trề và lai láng khiến các chiến hữu sẵn sàng cảm thông, không phải chỉ chín bỏ làm mười, mà nhiều khi chín bỏ làm mười một mười hai không chừng. Và khi tới màn chót của vở kịch, các chiến hữu sẽ hôn nhau chùn chụt, hay ôm lấy nhau mà khóc thút thít, lâm ly bi đát hơn cả đờn bà con gái bội phần.
Lý do thứ tư đó là nhậu để nói cho thiên hạ biết rằng :
Ta đây là loại đàn ông chính hiệu "quân tử". Vì khi nhậu sừng sừng, người ta mượn rượu thay lời mới dễ bề tỏ ra mình là đấng “nam nhi đại trượng phu”.
Nếu không đi nhậu, các chiến hữu cho rằng bây giờ tôi sợ vợ, “không xài được”. Tự ái nổi lên, chứng tỏ ta đây không sợ ai hết “ bạn nhậu một bên và em một bên”. Nếu cho đến lúc vợ “tuyên chiến” với nhậu (than vãn cằn nhằn kêu ca nổi giận), hũ hèm thực sự hoảng hốt buồn chán, lại tiếp tục tìm vui trong men nhậu. Khi nhậu, tôi được các chiến hữu tung hô, được em út tôn sùng và nhiều thứ mà lúc tàn canh tôi họ có được Trong bàn nhậu tất cả đều bình đẳng, hơn thế nữa, nó giải tỏa biết bao buồn bực. Trong bàn nhậu, “nhà ngói cũng như nhà tranh”, ai ai cũng ngon lành biết chịu chơi và chịu chi…Vợ tôi cho rằng họ là người yếu đuối, nhưng khi nhậu họ thấy mình có đủ “bản lãnh đàn ông”.
Bản lĩnh đàn ông này được họ cảm nhận khi ruợu đã thấm vào sẵn sàng “nhả ngọc phun châu” với bất kỳ ai, về bất cứ đề tài nào, còn thiên hạ đang vểnh tai hướng tới bạn để lắng nghe. Rốt cuộc, sự cãi vã là điều không thể tránh khỏi khi mọi người đều…thông minh. Họ cảm thấy mình là người giàu nhất trên thế giới, thậm chí sãn sàng bao luôn bữa tiệc, hay mua thêm rượu mời mọi người cùng uống. Đối với họ, thân xác chỉ là cát bụi, danh vọng chỉ là mây khói và tiền bạc chỉ là…bùn đất mà thôi. Họ cảm thấy mình là người gan dạ, sẵn sàng đánh nhau với bất cứ ai. Chỉ cần một lời nói trái tai, lập tức người ấy trở thành kẻ thù của họ. Không một ai có thể đánh phun máu đầu, bởi vì họ không hề lùi bước trước bất kỳ đối thủ nào. Khi đã xỉn rồi, họ cứ giữa đường mà đi, mặc cho xe cộ thi nhau tránh xa. Thậm chí, họ còn dám bò bằng “bốn chân” về nhà trước mặt vợ con và hàng xóm.
Họ cảm thấy mình là người lịch sự, bởi vì họ luôn mồn xin lỗi thiên hạ. Thậm chí khi bị va vào cột đèn sưng u cả đầu, thế mà họ vẫn cứ đứng xin lỗi cho tới bao giờ cái cột đèn trả lời mới thôi. Có khi họ xin phép chủ nhà để đi về tới mười lần mà vẫn luẩn quẩn chưa ra khỏi được phòng nhậu. Họ cảm thấy mình là người rất cẩn thận, thậm chí còn nhớ móc chân vào sườn xe đạp trước khi làm một giấc ngủ ngon lành ngay bên lề đường.
Sau cùng, họ cảm thấy mình là người có trí nhớ tốt bởi vì những việc tưởng chừng như đã qua đi từ đời tám tai ông Bành tổ, thế mà bạn vẫn nhớ và nhắc đi nhắc lại hàng chục lần, chỉ vì sợ kẻ khác quên hay không hiểu.
Những biểu lộ “bản lĩnh đờn ông” trên đây khi rượu vào, nếu ở mức độ trung bình thì tạo được một bầu không khí vui vẻ và đôi lúc đem lại nét dễ thương, nhưng nếu đi tới chỗ thái quá, chắc chắn sẽ tạo nên những bất ổn, bởi vì: Rượu thì trắng, nhưng uống vào sẽ làm cho mặt đỏ và nhuộm đen tư cách.
Kết luận bài "Nhậu" với bài thơ của Đăng Châu :
Đêm qua anh đi nhậu về,
Đợi anh, em thấy tái tê cõi lòng.
Khi đi lịch sự đàng hoàng,
Khi về xất bất, xang bang phát rầu.
Nào đâu chiếc kính đổi màu,
Cái máy di động mua đầu mùa xuân.
Nào đâu cái mũ phớt đen,
Cái “dây bao tử”…mất luôn, khỏi tìm.
Nói ra sợ tiếng sợ tăm,
Van anh, anh hãy giữ thân giữ mình.
Như xưa anh vốn hiền lành,
Cứ ăn nhậu miết, riết thành hư thân.
Muốn cho vợ quí, con thương,
Van anh sớm bỏ con đường bê tha.
Đêm qua anh đi nhậu về,
Đàng hoàng lịch sự bay đi…rất nhiều.
Comment