SỜ VOI NHẬT BẢN
Lời giới thiệu : Một cách tình cờ và may mắn, đề bài nầy đã trở thành một đề tài viết chung của nhiều thành viên trên diễn đàn . Đó là các bạn :
Nguyễn thiện Toản (74 KCN), Lao minh Khai ( 74KCN), Trúc Lâm (77Knc), Hiền Trần ( 74Knc) , Phương Lê (74Knc ),Từ Thụy ( thân hữu ), Kim Dung (74Knc), anh Nguyễn mạnh Hùng ( 72CKO) và có thể còn có thêm tên của chính bạn nữa . Mời các bạn nghe chúng tôi " tả voi " cho vui .
---o0o---
Các bạn thân mến !
Có một ông vào bệnh viện nằm liệt giường mất mấy ngày , được mấy cô y tá niềm nở săn sóc tận tình và chu đáo . Ngày xuất viện , ông ta thổ lộ ước mơ của mình : Giá như trời cho tôi một người vợ là y tá thì chắc là đời tôi sung sướng lắm thay !
Trật ! Trật rồi ông ơi . Y tá chỉ săn sóc bệnh nhân 8 tiếng mỗi ngày , khi về nhà là lúc Y tá gần hết xí quách cần nghỉ ngơi , coi TV , đọc báo thư giãn , thậm chí còn phải được người nhà săn sóc để lấy sức mà chịu đựng cho ngày hôm sau .
Có một bà lật đật bỏ dép ngoài cửa để bước vào nhà của bạn mới quen . Căn nhà thoáng mát , đồ đạc ngăn nắp sạch sẽ đến từng góc phòng, thậm chí gầm giường kệ tủ cũng không dính một hạt bụi . Lúc ra về bà ta thổ lộ ước mơ : Giá như tôi được diễm phúc trở thành người nhà sống trong ngôi nhà đó ...
Lại trật ! Trật nữa rồi bà ơi . Mọi thứ trong nhà đều không thể tự nhiên mà ngăn nắp sạch sẽ . Nói trắng ra , đằng sau sự sạch sẽ và ngăn nắp đó là cả một bộ luật lao động khắc khe áp dụng 24 giờ mỗi ngày cho toàn bộ người nhà , nếu chẳng may trở thành “liên tử” của nhà đó liệu bà còn giữ niềm mơ ước ?
Với lối suy nghĩ có thể không giống ai như vậy giúp tôi tự tin , khăn gói làm một một chuyến đến nước Nhật vào cuối năm 2015 và đây là bài viết để các bạn đọc cho vui , mô tả những gì tôi sờ voi trong 2 tuần ở đó . Nếu may mắn có bạn nào sờ voi cùng chổ , thấy tôi tả trật góp vài hàng chia vui thì không có gì bằng !
Chúng ta bắt đầu bằng tấm hình chụp người tài xế đang lái xe bus đến vùng Hakone . Trước mặt anh ta có ít nhất 4 cái kính chiếu hậu để nhìn xe bên phải , bên trái và hành khách trong xe . Đến mỗi trạm , trước khi cho xe chạy hoặc dừng anh ta dùng tay và miệng để chỉ và ra lệnh cho chính mắt của anh ta quét qua từng cái kính một . Động tác nầy được lập lại như một cái máy bất kể hoàn cảnh nhiều khi không cần thiết như đường vắng hoe, trong xe 5-6 người khách ngồi bất động .
Nhớ lại đầu thập niên 1990 tôi có cơ hội làm việc với người Nhật qua nhiều ngày bị công ty gởi đi học cách sửa chữa printers hiệu OKI . Hồi đó ở Úc tất cả printers hư thì phải sửa chứ không vất đi như bây giờ . Mặc dầu được đối xử như khách mời nhưng thật tình tôi không thích cách làm việc của họ . Theo đó kinh nghiệm nhạy bén của mỗi technician (tay nghề ) không quan trọng bằng anh ta phải làm đủ mọi thao tác được ấn định trong một thời gian ngắn nhất .Tóm lại, họ huấn luyện người ta làm việc như robot theo một lập trình được cho là tối ưu . Ai có sáng kiến chắc chắn sẽ được thâu tóm để nghiên cứu tuy nhiên khi làm việc thì không có tùy cơ ứng biến , mơ hồ kiểu "hư đến đâu sửa đến đó" !
Đại khái , cách làm việc như vậy trong sản xuất, công ty sẽ có lợi vì năng suất cao , người tiêu dùng sẽ có lợi vì sản phẩm chất lượng, nhưng về phía công nhân có lẽ phải chịu nhiều thiệt thòi : công việc nhàm chán lại luôn bị thúc bách bởi chỉ tiêu . Mặt khác càng làm lâu càng trung thành với chủ vì kinh nghiệm kiểu này xem ra không tạo được nhiều ấn tượng khi đi xin việc chổ khác .
Một trong những ngày đầu đến Nhật , tôi lang thang vào một khu có nhiều tiệm ăn đông người thì được một ông già ăn bận lịch sự cúi đầu chào . Phản ứng tự nhiên ,tôi cúi đầu chào lại rồi tiếp tục đi tìm đồ ăn và kín đáo quan sát ông ta ...để rút kinh nghiệm vì không chắc ông ta đã chào mình ! Nhìn ông già , tôi thấy ổng già hơn tôi cỡ vài tháng , đứng gần cổng chánh chỉ để làm một nhiệm vụ duy nhất : cúi đầu chào khi có khách đi vào có lẽ để welcome , khách đi ra để thank you , thế rồi khách không ăn cũng được chào , lớn cũng chào , nhỏ cũng chào . Nói chung ông ta cúi chào lia lịa từ giờ nầy qua giờ khác . Tôi thấy ông ta mệt , mệt đến độ mắt mở không ra nhưng vẫn đứng nghiêm và thỉnh thoảng vẫn cúi đầu chào cho dù không thấy ai đi qua hết ! Bất giác tôi nghĩ nếu như tôi là ông ta chắc thế nào cũng tìm cách tàng hình một lúc cho tươi tỉnh rồi ra chào tiếp hoặc hay ho hơn thì chế ra một con robot điện , có cái trục bằng bạc đạn để thay mình cúi đầu chào khách mỗi ngày cả ngàn lần mà không bị gãy cổ . Thế nhưng cũng có thể vì một lý do nào đó khiến tôi cũng làm đúng như ông ta đang làm ...
Với suy nghĩ như vậy , kể từ hôm đó cái cúi đầu chào của người Nhật đã trở nên thân thiện với tôi hơn cho dù thỉnh thoảng thấy họ cúi chào chiếc xe lửa , chào chiếc tàu bay .
Còn tiếp !
Comment