Các bạn mến,
Đang ngồi ở sau vườn, đong đưa trên cái xích đu 3 chỗ ngồi đã sắm cách đây 26 năm, tự nhiên H chú ý đến vật liệu của cái xích đu mà mình đang ngồi lên trên và đang dựa lưng vào nó.
Đó là cái phên màu trắng gồm các ô hình chữ nhật đan lại với nhau bởi các cọng sắt có đường kính khoảng 5 hay 6 mm.
“Vậy thì mình sẽ dùng loại lưới này để uốn theo chu vi vòng trong của cái đáy xe cáp, để người ngồi trên đó không bị té xuống. Bọc bằng cái lưới toàn màu trắng như vậy thôi sao, chắc cái xe cáp có vẻ buồn chán lắm, phải có thêm màu sắc , và các đường viền sao cho đẹp nữa chứ”
Nghĩ thế nên H chạy ngay vào nhà kho, lục lục lọi lọi, tìm được vài hộp màu nước. Vội vàng múc mỗi màu một muỗng bỏ lên 1 cái đĩa sành trắng. Không có cọ để tô màu, thôi thì dùng ngón tay trỏ vậy. Chấm ngón tay vào từng màu một để bôi nó lên cái phên sắt của lưng xích đu: xanh lá cây, vàng, đen, đỏ, xanh dương, có bao nhiêu màu thì quẹt lên bấy nhiêu, Hi Hi. “ Ủa, chỉ quẹt quẹt mấy cái lên thôi, mà cái lưng xích đu đã có vẻ vui tươi sinh động hẳn lên rồi ta”.
Nếu dùng đúng loại sơn cho sắt, có nhiều màu sơn đẹp, sơn bằng cọ đàng hoàng, và nhất là được sáng tác bởi họa sĩ vẽ tranh trừu tượng Cường Trần thì cái xe cáp sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật chạy trên các đường ray, còn gì thú vị hơn nữa nhỉ, phải không các bạn.
“ À, đừng có vây kín hết chung quanh nha H, phải có khoảng trống ở hông để lên xuống và đừng quên ráp vào đó một cái cửa kéo ( sliding door) đấy, kéo sang một bên vách để bà con bước vô, kéo cho đóng lại, cài cho an toàn trước khi rời bến ha ha. Chưa xong, cần có 2 băng ghế dài có dựa lưng dành cho người lớn tuổi, trẻ em, và các phụ nữ mang thai nữa chứ . Còn thiếu cái gì nữa nhỉ, nhớ ra rồi, cái thành của thùng xe cáp hơi cao,thì phải có cái ramp dành cho xe lăn, sẽ được kê vào cửa khi cần đến” ( như nhiều gia đình ở VN, luôn có cái ramp trong nhà, để tạo một mặt đường nghiêng khi dắt xe gắn máy từ lề đường vào trong nhà, hay từ nhà xuống lề đường đó)
“ Còn mái che, mình thì không thích mái bằng rồi. Vậy thì bắt chước các kiểu mái của hộp thư ( letter box) đi H à, nhiều kiểu lắm, tha hồ mà chọn lựa, vừa xinh xắn lại đơn giản dễ gò lắm đó.”
H vừa chế xong cái thùng xe cáp nè, nó có sliding door, có mái che, có 2 băng ghế dài nữa đó, chỉ có điều là chỉ được ngắm thôi , không ai được chui vô ngồi trong cái thùng xe cáp làm bằng giấy, ren và bằng lưới lót cổ áo dài của H đâu đấy nha.:blush:
Ủa sao trong hình không thấy cái ramp đâu cà. Các bạn ơi, tội nghiệp cho cái ramp rời bằng giấy của H lắm, nó bị rơi xuống đất lúc nào khong biết, và đã bị đôi giày vô tình của H xéo lên xẹp lép rồi.hu hu rồi hi hi.
***********************************
Các bạn mến,
Cái xe cáp của chùa Phật Quang đã xong bước 1: là bước nền tảng, nhiều công sức nhất, khó khăn nhất và quan trọng nhất: Đó là một hệ thống đường ray với xe cáp hiệu quả và tốt như thế.
Ngừng lại ở bước 1 này thôi thì uổng quá. Chỉ cần hai bước đơn giản nữa thôi, là bước 2 và bước 3, thì sẽ biến thành những chiếc xe cáp dễ thương đẹp mắt lại an toàn cho khách đó, mà vẫn không mất đi chức năng chở đồ các bạn à:
Bước 2: vẽ kiểu, chọn màu sắc cho từng chi tiết và chọn vật liệu, thực hiện phần che chắn xung quanh, mái che, cửa, ghế dài, ramp.
Bước 3: sơn phết trang trí và thảo ra 1 chương trình bảo trì để bảo đảm sự an toàn cho thiết bị này:
Phải có lớp sơn chống rỉ sét trước khi sơn các màu sắc đã chọn lên cho những gì đã thưc hiện ở bước 1 và 2, đừng quên sơn lại cái khung hình tam giác theo màu sắc mới chọn lựa ( đó là cái khung ở dưới thùng xe để cân bằng độ dốc cho cái thùng xe đó). Các lớp sơn trang trí không những gia tăng nét thẩm mỹ mà còn bảo vệ cho các vật liệu được lâu bền.
Một đôi guốc mộc tầm thường thì chỉ bày bán ở chợ bình dân thôi, nhưng nếu nó được đánh giấy nhám cho mịn màng , vẽ trạm trổ lên, và phủ bên ngoài một lớp vẹc ni nữa, giá trị của nó sẽ nhảy vọt lên nhờ công sức của những bàn tay và con mắt nghệ thuật đã đem lại cho nó một vẻ đẹp mỹ miều, góp phần làm đẹp cho thế giới quanh ta. Người ta sẽ nâng niu trân quí nó hơn,hãnh diện về nó hơn, thích nhìn ngắm nó, lo gìn giữ nó, sẽ đem nó ra khoe với bạn bè, và bầy trong các tủ kính tại các cửa hàng bán quà lưu niệm. Đây là cách mà Nhật bản áp dụng: Vật được sản xuất ra phải hội đủ 3 yếu tố: tốt+ hiệu quả+ đẹp.
H nghĩ ai cũng như nhau, là thích nhìn ngắm hay được ngồi trên những chiếc xe cáp xinh xắn và an toàn, và ai cũng muốn có được cái cảm giác thư thái trong khi bước lên những bậc thang bên cạnh. Đó là những nhu cầu thật đơn sơ. Nhất là người càng nghèo thì càng cần được xã hội quan tâm đến nhu cầu này hơn.
Bằng những phương thức đơn giản (nguyên tắc KISS) hãy làm cho nơi mình sống nơi mình sinh hoạt xinh đẹp hơn, an toàn hơn, thoải mái hơn, thì dù cho đang ở đâu mình cũng thấy như đang hưởng holiday đó.
Thay đổi cách suy nghĩ không phải một sớm một chiều, mà cần phải có một nơi bắt đầu trước, để những nơi khác thấy rõ sự khác biệt, như khi thấy con thiên nga giữa đàn vịt, cần những buổi thuyết giảng của các thày, các bài viết về đề tài này trên báo chí, radio, truyền hình, để mọi người thấy hãnh diện tự hào, hãy nói về các ưu điểm của thiết kế này của kỹ sư VN, hãy nêu lên những nét riêng của dân tộc mình, thì sẽ từ từ lan rộng ra mãi.
Hơn nữa, khi phương tiện giao thông được cải thiện thì mọi sinh hoạt sẽ sầm uất, kinh tế sẽ phát triển, đời sống dân chúng sẽ được nâng cao.
Thân ái
Hiền
(người có nhiều ước mơ)
-----------------------------------------------------------
Kim Dung wrote:
Hiền nè, nghe Dung Hát:
Đời em biết bao nhiêu mộng mơ,
ước đôi cánh đẹp như Thiên Thần,
em sẽ bay lên trời trong sáng,
Để em ngắm quê hương đẹp xinh.
thânái
KimDung
Đang ngồi ở sau vườn, đong đưa trên cái xích đu 3 chỗ ngồi đã sắm cách đây 26 năm, tự nhiên H chú ý đến vật liệu của cái xích đu mà mình đang ngồi lên trên và đang dựa lưng vào nó.
Đó là cái phên màu trắng gồm các ô hình chữ nhật đan lại với nhau bởi các cọng sắt có đường kính khoảng 5 hay 6 mm.
“Vậy thì mình sẽ dùng loại lưới này để uốn theo chu vi vòng trong của cái đáy xe cáp, để người ngồi trên đó không bị té xuống. Bọc bằng cái lưới toàn màu trắng như vậy thôi sao, chắc cái xe cáp có vẻ buồn chán lắm, phải có thêm màu sắc , và các đường viền sao cho đẹp nữa chứ”
Nghĩ thế nên H chạy ngay vào nhà kho, lục lục lọi lọi, tìm được vài hộp màu nước. Vội vàng múc mỗi màu một muỗng bỏ lên 1 cái đĩa sành trắng. Không có cọ để tô màu, thôi thì dùng ngón tay trỏ vậy. Chấm ngón tay vào từng màu một để bôi nó lên cái phên sắt của lưng xích đu: xanh lá cây, vàng, đen, đỏ, xanh dương, có bao nhiêu màu thì quẹt lên bấy nhiêu, Hi Hi. “ Ủa, chỉ quẹt quẹt mấy cái lên thôi, mà cái lưng xích đu đã có vẻ vui tươi sinh động hẳn lên rồi ta”.
Nếu dùng đúng loại sơn cho sắt, có nhiều màu sơn đẹp, sơn bằng cọ đàng hoàng, và nhất là được sáng tác bởi họa sĩ vẽ tranh trừu tượng Cường Trần thì cái xe cáp sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật chạy trên các đường ray, còn gì thú vị hơn nữa nhỉ, phải không các bạn.
“ À, đừng có vây kín hết chung quanh nha H, phải có khoảng trống ở hông để lên xuống và đừng quên ráp vào đó một cái cửa kéo ( sliding door) đấy, kéo sang một bên vách để bà con bước vô, kéo cho đóng lại, cài cho an toàn trước khi rời bến ha ha. Chưa xong, cần có 2 băng ghế dài có dựa lưng dành cho người lớn tuổi, trẻ em, và các phụ nữ mang thai nữa chứ . Còn thiếu cái gì nữa nhỉ, nhớ ra rồi, cái thành của thùng xe cáp hơi cao,thì phải có cái ramp dành cho xe lăn, sẽ được kê vào cửa khi cần đến” ( như nhiều gia đình ở VN, luôn có cái ramp trong nhà, để tạo một mặt đường nghiêng khi dắt xe gắn máy từ lề đường vào trong nhà, hay từ nhà xuống lề đường đó)
“ Còn mái che, mình thì không thích mái bằng rồi. Vậy thì bắt chước các kiểu mái của hộp thư ( letter box) đi H à, nhiều kiểu lắm, tha hồ mà chọn lựa, vừa xinh xắn lại đơn giản dễ gò lắm đó.”
H vừa chế xong cái thùng xe cáp nè, nó có sliding door, có mái che, có 2 băng ghế dài nữa đó, chỉ có điều là chỉ được ngắm thôi , không ai được chui vô ngồi trong cái thùng xe cáp làm bằng giấy, ren và bằng lưới lót cổ áo dài của H đâu đấy nha.:blush:
Ủa sao trong hình không thấy cái ramp đâu cà. Các bạn ơi, tội nghiệp cho cái ramp rời bằng giấy của H lắm, nó bị rơi xuống đất lúc nào khong biết, và đã bị đôi giày vô tình của H xéo lên xẹp lép rồi.hu hu rồi hi hi.
***********************************
Các bạn mến,
Cái xe cáp của chùa Phật Quang đã xong bước 1: là bước nền tảng, nhiều công sức nhất, khó khăn nhất và quan trọng nhất: Đó là một hệ thống đường ray với xe cáp hiệu quả và tốt như thế.
Ngừng lại ở bước 1 này thôi thì uổng quá. Chỉ cần hai bước đơn giản nữa thôi, là bước 2 và bước 3, thì sẽ biến thành những chiếc xe cáp dễ thương đẹp mắt lại an toàn cho khách đó, mà vẫn không mất đi chức năng chở đồ các bạn à:
Bước 2: vẽ kiểu, chọn màu sắc cho từng chi tiết và chọn vật liệu, thực hiện phần che chắn xung quanh, mái che, cửa, ghế dài, ramp.
Bước 3: sơn phết trang trí và thảo ra 1 chương trình bảo trì để bảo đảm sự an toàn cho thiết bị này:
Phải có lớp sơn chống rỉ sét trước khi sơn các màu sắc đã chọn lên cho những gì đã thưc hiện ở bước 1 và 2, đừng quên sơn lại cái khung hình tam giác theo màu sắc mới chọn lựa ( đó là cái khung ở dưới thùng xe để cân bằng độ dốc cho cái thùng xe đó). Các lớp sơn trang trí không những gia tăng nét thẩm mỹ mà còn bảo vệ cho các vật liệu được lâu bền.
Một đôi guốc mộc tầm thường thì chỉ bày bán ở chợ bình dân thôi, nhưng nếu nó được đánh giấy nhám cho mịn màng , vẽ trạm trổ lên, và phủ bên ngoài một lớp vẹc ni nữa, giá trị của nó sẽ nhảy vọt lên nhờ công sức của những bàn tay và con mắt nghệ thuật đã đem lại cho nó một vẻ đẹp mỹ miều, góp phần làm đẹp cho thế giới quanh ta. Người ta sẽ nâng niu trân quí nó hơn,hãnh diện về nó hơn, thích nhìn ngắm nó, lo gìn giữ nó, sẽ đem nó ra khoe với bạn bè, và bầy trong các tủ kính tại các cửa hàng bán quà lưu niệm. Đây là cách mà Nhật bản áp dụng: Vật được sản xuất ra phải hội đủ 3 yếu tố: tốt+ hiệu quả+ đẹp.
H nghĩ ai cũng như nhau, là thích nhìn ngắm hay được ngồi trên những chiếc xe cáp xinh xắn và an toàn, và ai cũng muốn có được cái cảm giác thư thái trong khi bước lên những bậc thang bên cạnh. Đó là những nhu cầu thật đơn sơ. Nhất là người càng nghèo thì càng cần được xã hội quan tâm đến nhu cầu này hơn.
Bằng những phương thức đơn giản (nguyên tắc KISS) hãy làm cho nơi mình sống nơi mình sinh hoạt xinh đẹp hơn, an toàn hơn, thoải mái hơn, thì dù cho đang ở đâu mình cũng thấy như đang hưởng holiday đó.
Thay đổi cách suy nghĩ không phải một sớm một chiều, mà cần phải có một nơi bắt đầu trước, để những nơi khác thấy rõ sự khác biệt, như khi thấy con thiên nga giữa đàn vịt, cần những buổi thuyết giảng của các thày, các bài viết về đề tài này trên báo chí, radio, truyền hình, để mọi người thấy hãnh diện tự hào, hãy nói về các ưu điểm của thiết kế này của kỹ sư VN, hãy nêu lên những nét riêng của dân tộc mình, thì sẽ từ từ lan rộng ra mãi.
Hơn nữa, khi phương tiện giao thông được cải thiện thì mọi sinh hoạt sẽ sầm uất, kinh tế sẽ phát triển, đời sống dân chúng sẽ được nâng cao.
Thân ái
Hiền
(người có nhiều ước mơ)
-----------------------------------------------------------
Kim Dung wrote:
Hiền nè, nghe Dung Hát:
Đời em biết bao nhiêu mộng mơ,
ước đôi cánh đẹp như Thiên Thần,
em sẽ bay lên trời trong sáng,
Để em ngắm quê hương đẹp xinh.
thânái
KimDung
Comment